Chương 1050: Lợi ích đủ kinh người
Ngược lại với Cao Tiểu Cầm.
Hai ngày qua Mễ Tinh Tinh giống như sống ở Thiên Đường.
Không bị giam cầm, không bị giám sát, hưởng thụ giống như một người bình thường. Nàng được bố trí trong một sơn trang suối nước nóng tư nhân xong rồi bị quên lãng.
Sau khi khôi phục tinh thần, nữ nhân thử thăm dò bước ra khỏi sơn trang. Nhưng điều khiến cho Mễ Tinh Tinh ngạc nhiên chính là không có ai ngăn cản. Thậm chí nàng đi cả nửa tiếng đến một quán ven đường ăn khuya cũng không ai hỏi thăm.
Mễ Tinh Tinh tin chắc một điều, nàng không hề có giá trị lợi dụng trong mắt đối phương. Bằng không, bọn hắn cũng không thể không quan tâm như vậy, nhưng cũng vì thế mà nàng cảm thấy hiếu kỳ.
Vì cái gì?
Trên đời này, không ai có thể cho đi mà không có lý do.
Rời đi sao?
Mễ Tinh Tinh lắc đầu. Không còn nơi nào để đi, nữ nhân lựa chọn quay về sơn trang suối nước nóng.
Cùng lúc đó, chỗ sâu trong thâm tâm của nữ nhân lõi đời này có một suy nghĩ, bất luận là ai trợ giúp nàng, thực lực của người này cực kỳ kinh người. Đây chính là cơ hội báo thù của nàng.
Bữa sáng hôm nay cũng giống như hai ngày trước. Bàn ăn di động được đẩy đến cửa, nhưng khi tiếng chuông cửa vang lên, trước mặt Mễ Tinh Tinh xuất hiện một gương mặt mà nàng mãi mãi không quên.
Liên muội.
Sáu năm thời gian không để lại cho đối phương bất kỳ gian khổ nào, ngược lại còn có vẻ quý khí.
Hai nữ nhân nhìn nhau, bầu không khí im lặng một cách quỷ dị.
Mễ Tinh Tinh cũng cảm thấy kỳ quái về phản ứng của mình.
Nữ nhân này do chính nàng mang ra ngoài, chính nàng dạy đối phương cách chui rúc giữa đám đàn ông, dạy cách tránh rủi ro trong những âm mưu thâm độc.
Kết quả thì sao?
Nàng bị nữ nhân này hại thảm nhất. Hơn nữa, vào cái ngày xảy ra chuyện, nàng phát hiện những gì mà Liên muội nói với nàng đều là giả.
Tên giả, căn cước giả, nơi sinh giả.
Nghĩ đến đây, nữ nhân hé miệng, giọng điệu ẩn chứa sự ác độc: “Thế nào, ngươi dựa vào đồ của ta mà thành danh, bây giờ lại bắt đầu làm việc thiện?”
Nữ nhân không khỏi căm hận.
Làm cái nghề của các nàng có những điều cấm kỵ nhất định không thể dung thứ.
Đầu tiên là đi theo kim chủ, nhưng nhất định phải có khả năng phòng ngự, nếu không sẽ chết thảm. Thứ hai, nếu ngươi đi theo bên trắng, ngươi không được mang thai mà thượng vị, nếu ngươi đi theo bên đen, ngươi không thể hỏi về quá khứ của đối phương.
Kết quả, nữ nhân nhìn như rất thông minh này lại phạm vào.
“Mễ tỷ.”
Đối với lời nói của Mễ Tinh Tinh, Cao Tiểu Cầm rốt cuộc không chịu nổi. Nàng biết nữ nhân này đã vì mình mà chịu đựng bao nhiêu đau khổ. Đóng cửa lại, Cao Tiểu Cầm quỳ xuống.
“Ngươi có đánh chết ta, ta cũng không oán.”
Gương mặt Cao Tiểu Cầm hiện lên sự quật cường giống hệt như năm đó.
“Ngươi đánh chết ta mới đúng.”
Mễ Tinh Tinh hiển nhiên có chút hiểu lầm: “Kim chủ bây giờ của ngươi rất khó lường. Mắt của ta không phải mù, chỉ sợ Thẩm gia chưa chắc mạnh bằng kim chủ của ngươi. Động vào ngươi còn không phải một con đường chết sao?”
“Tỷ, ta có tiền.”
Cao Tiểu Cầm luống cuống móc tấm thẻ ngân hàng mà nàng đã chuẩn bị từ trong túi xách ra: “Ta cho ngươi tất cả tiền của ta trong mấy năm qua, một triệu hai trăm ngàn.”
Nhìn ánh mắt của Mễ Tinh Tinh, Cao Tiểu Cầm nhận ra nguyên nhân đối phương hiểu lầm.
“Ta thật sự chỉ có bấy nhiêu. Người cứu ngươi không phải kim chủ của ta, chúng ta chỉ trao đổi với nhau.”
Mễ Tinh Tinh nhìn chằm chằm Cao Tiểu Cầm đang quỳ gối trước mặt mình.
Nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nữ nhân này, nhưng bây giờ nàng hận nhất chính là nam nhân đã giày vò nàng sáu năm, khiến cho nàng sống không bằng chết.
Thẩm Lương Thành.
“Ta không muốn tiền của ngươi.”
Ánh mắt của Mễ Tinh Tinh giống như một con rắn độc: “Muốn ta tha thứ cho ngươi, đơn giản thôi, giúp ta giết chết Thẩm Lương Thành.”
Người ta nói không đưa tay đánh vào mặt người đang cười.
Cao Tiểu Cầm hạ mình. Thấy nàng không ngừng nhận lỗi, cảm xúc của Mễ Tinh Tinh dần dần bình phục lại rất nhiều.
Sáu năm tra tấn khiến cho Mễ Tinh Tinh vốn bụng dạ cực sâu trở nên càng thêm khó suy nghĩ. Nghe Cao Tiểu Cầm giải thích, Mễ Tinh Tinh vẫn tin tưởng.
Đồng thời, nàng còn cảm thấy hứng thú với nam nhân tên Tô Bình Nam đã ra tay giúp đỡ kia.
Nữ nhân biết muốn báo thù nhất định phải tìm một chỗ dựa còn sói hơn cả Thẩm gia. Nam nhân kia dường như rất phù hợp với yêu cầu của nàng.
Mễ Tinh Tinh nhận lấy tấm thẻ, giọng điệu bình tĩnh: “Tiền là mệnh của kỹ nữ. Có thể làm như thế, thời gian hoàn lương của ngươi trôi qua không tệ.”
Cao Tiểu Cầm gật đầu.
“Làm sao mới có thể khiến cho người tên Tô Bình Nam kia ra tay giúp đỡ?”
Nhìn Cao Tiểu Cầm, Mễ Tinh Tinh chân thành hỏi.
Nữ nhân lòng mang cừu hận rất đáng sợ.
Sáu năm sống như địa ngục đã hoàn toàn biến Mễ Tinh Tinh thành một kẻ mất trí hoang tưởng, thời gian còn lại chỉ để tìm cách trả thù.
“Rất khó.”
Cao Tiểu Cầm dần dần thoát khỏi cảm giác tội lỗi, trả lời rất nghiêm túc.
“Nam nhân này vững tâm như sắt. Chính nghĩa, đồng tình, thương hại đối với Tô Bình Nam mà nói là những thứ vô dụng. Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
Mễ Tinh Tinh hỏi.
“Lợi ích, một lợi ích đủ kinh người.”
Cao Tiểu Cầm trả lời.
“Ừm.”
Im lặng mấy phút, Mễ Tinh Tinh vuốt vuốt tấm thẻ trong tay đột nhiên ngẩng đầu, sâu kín hỏi: “Ngươi xử lý đứa bé năm đó như thế nào?”
“Sảy thai.”
Cao Tiểu Cầm bình tĩnh trả lời: “Trên đường chạy trốn bị động thai khí, suýt chút nữa mất mạng.”
“Ta luôn cảm thấy kỳ quái vì sao ngươi lại thoát khỏi được.”
Mễ Tinh Tinh nhìn Cao Tiểu Cầm đã bình tĩnh lại: “Đã nhiều năm như vậy, thói quen liếm môi khi nói dối của ngươi vẫn không thay đổi chút nào.”