Chương 1057: Tương lai tươi sáng
Lương Văn Xương suy nghĩ thật nhanh, sau đó nhẹ gật đầu với Hôi Tử, khẩu hình môi là đồng ý.
Lý Hôi cắn răng lên tiếng đồng ý: “Được, Phi Cơ ca đã lên tiếng, ta sao có thể từ chối. Nhưng Lập ca thì sao?”
“Ta sẽ giải quyết, mọi người đều ra ngoài kiếm ăn, không ai muốn rắc rối về tiền bạc cả.”
Nói xong, Phi Cơ linh hoạt cúp điện thoại.
“Tại sao lại muốn ta đồng ý?”
Hôi Tử nhìn sếp Lương, giọng điệu chỉ toàn là nghi vấn.
“Ngươi phải cướp công, đè xuống danh tiếng của Phi Cơ. Tài sản đánh được sẽ là của ngươi. Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi đứng vững trước áp lực. Có như vậy ngươi mới có cơ hội thượng vị.”
Lương Văn Xương nói tiếp: “Ngươi nhất định phải tranh. Ta hoài nghi Hòa Ký bắt đầu thanh trừng nội gián mà ta chôn xuống. Đại Đầu đã chết và Diệu Huy đều là người của ta.”
“Vậy thì tranh một chuyến thôi.”
Sắc mặt Lý Hôi trở nên kiên định.
…
Thế giới ngầm Cảng thành vốn đang bình tĩnh trong nháy mắt gió nổi mây phun. Tin tức của đám lưu manh đúng là linh thông. Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Nguyên Lãng.
Không ai có thể nghĩ đến hết thảy chẳng qua là tập đoàn Cẩm Tú cần yên ổn lấy cảng Đồn Môn, thậm chí ngay cả Hồng Nhân Tựu cũng không đoán ra được nguyên nhân đám người Phi Cơ làm như vậy chẳng qua là vì hắn đã khiêu khích nghị viên Chung.
Văn phòng Rebecca vẫn sáng đèn như cũ.
Hai năm qua, nữ nhân này sống như nhà tu khổ hạnh.
Không có scandal, không mua bất kỳ vật dụng cá nhân nào, ngay cả tiền lương mà chính quyền Cảng thành phát cũng được nàng lấy ra cứu tế cho cô nhi viện.
Bao gồm cả Chung gia cũng không biết vì sao con gái của mình lại thay đổi lớn đến như vậy. Nhưng mấy lần mẹ và chị gọi, Rebecca đều không trở về.
Không phải là không có tay săn ảnh tò mò về ngôi sao chính trị đang lên ở Cảng thành này. Đáng tiếc, ngoại trừ phí tổn tiền xăng xe thì bọn hắn chẳng thu hoạch được gì.
Cách tiếp cận như vậy khiến cho danh vọng của nàng ở khu Đồn Môn vượt qua vị Thái Bình tước sĩ họ Lý kia.
“Chung tiên sinh, vì sao lại vội vã như vậy?”
Thư ký Alin đặt tài liệu vừa được sắp xếp lên bàn, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Rebecca, không khỏi thuyết phục: “Việc tư nhân hóa cảng Đồn Môn có quá nhiều khía cạnh, chúng ta nên từ từ tìm hiểu.”
“Không được.”
Chung Minh Tú cũng là Rebecca trực tiếp từ chối: “Bây giờ là cơ hội tốt nhất. Đám lão quỷ đã nhả ra, sau ngày 1 tháng 7 sẽ có quá nhiều thay đổi, chúng ta không kham nổi.”
“Nhưng chúng ta được gì khi làm như vậy?”
Alin cười khổ: “Ngoại trừ việc tập đoàn Cẩm Tú đấu thầu có thể hy vọng kiếm được rất nhiều tiền trong những năm sau, chúng ta hoàn toàn không có một chút lợi ích nào. Rất nhiều ủy viên hội đồng đã bày tỏ bất mãn với sự bướng bỉnh và cố chấp của ngươi.”
Nàng tốt nghiệp đại học Cảng thành và là một người theo chủ nghĩa nữ quyền tiêu chuẩn, cực kỳ hâm mộ mị lực cá nhân của Rebecca, hoàn toàn trung thành với nàng.
“Chúng ta có được gì hay không không quan trọng.”
Mối quan hệ giữa Rebecca và tập đoàn Cẩm Tú rất mập mờ. Hai năm qua, nàng sống theo kiểu như vậy chính là muốn trả lời tất cả mọi người vấn đề này.
“Chúng ta sống trong một cảng tự do, nhưng cảng Đồn Môn, nơi có diện tích lớn nhất, về cơ bản chỉ phát huy được một phần ba hiệu quả của nó.”
Hiển nhiên nữ nhân đã có kế hoạch trong đầu.
“Ngươi có biết tác dụng của cầu trong thời gian hạn định là bao nhiêu không? Là 9, một con số 9 đáng giận. Thiết bị cũ kỹ không chịu nổi, hiệu suất làm việc thấp khiến người ta giận sôi. Xe xuất hàng cảng khác chỉ mất hai mươi phút, còn nơi này lại cần những tám giờ. Cho nên, Đồn Môn của chúng ta chính là một cái nơi nghèo kiết xác ngay cả lưu manh cũng không muốn cắm dùi.”
Nghe xong, không chỉ Alin, ngay cả những nhân viên bản địa khác cũng xấu hổ cúi đầu.
“Về phần tại sao lại chọn tập đoàn Cẩm Tú?”
Nữ nhân giống như sư vương dò xét lãnh địa của mình. Rebecca biết rằng những người này là chất xúc tác tin tức tốt nhất, cho nên kỹ năng diễn xuất của nàng có thể so sánh với ảnh hậu.
“Tập đoàn Cẩm Tú đã có bảy nhà máy gia công quần áo và đồ chơi, hai nhà máy điện tử ở Đồn Môn. Đây chính là thành ý của bọn hắn. Trong hai năm qua, bọn hắn đã kinh doanh theo phương thức thực tế, vì vậy ta sẽ không chọn những người thiển cận chỉ biết đầu cơ vào những bất động sản không có kế hoạch, và đây là lý do.”
“Còn có một nguyên nhân nữa, bọn hắn đã có một bến cảng tư nhân. Ngươi có biết tác dụng của cầu nơi đó trong thời gian hạn định là bao nhiêu không? 28!”
Rebecca hít sâu một hơi: “Cho nên, ta cam đoan, chỉ cần hoàn thành tư nhân hóa bến cảng Đồn Môn, mức sống của bốn trăm tám mươi ngàn người dân chúng ta ở Đồn Môn sẽ tăng gấp bốn lần. Thành tích chính trị này sẽ cho phép chúng ta thẳng tiến không lùi.”
Lý tưởng phải được thảo luận và lợi ích thiết thực phải được đưa ra. Hiện tại, Rebecca là một chính khách cực kỳ hợp cách: “Đừng quên, sau ngày 1 tháng 7, người Cảng thành chúng ta sẽ có chính phủ của riêng mình. Với năm trăm ngàn sự ủng hộ của người dân ở Đồn Môn, không chỉ ta mà tất cả mọi người đều sẽ có một tương lai tươi sáng.”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Ánh mắt nữ nhân ẩn tàng sự bễ nghễ giống như Tô Bình Nam. Cũng chỉ có nàng và nam nhân đầy tham vọng đứng sau lưng nàng mới biết rằng hạ gục cảng Đồn Môn chỉ mới bắt đầu.