Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1056 - Chương 1056 - Muốn Lên Bờ

Chương 1056 - Muốn lên bờ
Chương 1056 - Muốn lên bờ

Chương 1056: Muốn lên bờ

“Mỗi khi trời tối, Đại Đầu sẽ đến một quán ăn nhỏ tên Hoắc Ký để ăn khuya. Lúc này, người đi theo bên cạnh cũng chỉ có hai người. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Tang Hào phấn khởi nói: “Bang phái muốn thanh lý môn hộ, ta vất vả lắm mới có được cơ hội này, các ngươi có muốn làm hay không?”

“Làm.”

Ánh mắt sáu bảy hán tử như lửa nóng, lời lẽ hùng hồn: “Giải quyết hắn xong, Hào ca ngươi ra mặt, chúng ta cũng có cơ hội xoay người.”

“Hai chuyện.”

Tang Hào hài lòng nhìn đám anh em vẫn đi theo hắn: “Nhớ là chuyện này nhất định phải giữ kín, không ai được nói ra.”

“Vâng.”

Mọi người đều là lão thủ được Tang Hào lựa chọn, cũng biết phân nặng nhẹ.

“Đại Đầu phải chết ở Nguyên Lãng.”

Sắc mặt Tang Hào vô cùng dữ tợn.

Đêm này, Đại Đầu có chút tinh thần không yên.

Ngay cả món bánh cua hoàng kim mà hắn thích nhất cũng không thấy ngon. Kết cục của Diệu Huy khiến cho hắn có chút thỏ chết cáo buồn.

Đứng dậy, hắn chào ông chủ tiệm quen thuộc rồi ném mấy đồng tiền lên bàn.

Một đường yên tĩnh.

Sau khi trở lại chung cư, hắn đuổi đàn em của mình về. Trong khoảnh khắc bước vào thang máy, một bàn tay ngăn cửa thang máy lại.

“Đại Đầu ca?”

Chủ nhân của bàn tay này nhìn thấy Đại Đầu, có vẻ hơi kinh ngạc: “Ngươi ở đây sao?”

Đại Đầu không nhịn được nhẹ gật đầu.

Thang máy nhỏ hẹp chứa cùng lúc bảy tám hán tử cao lớn. Điều này khiến cho hắn có chút bực bội. Hắn biết người dẫn đầu là ai.

Tang Hào, tiểu đệ ở bãi đậu xe hộp đêm Phú Hào, cũng được xem là đồng môn, là một tiểu đầu mục vừa ló đầu ra của Hòa Ký.

“Ngươi làm việc ở đây à?”

Đại Đầu nhìn mấy cánh tay căng phồng cơ bắp: “Thu nợ?”

“Làm việc.”

Tang Hào nịnh nọt nói.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Sếp Lương cực kỳ bận rộn.

Sau khi gặp mặt Đại Đầu, hắn đã ngựa không dừng vó hẹn một trong những mắt xích quan trọng trong kế hoạch Thế Giới Mới của hắn.

Hôi Tử.

Đối với Lý Hôi mà nói, cái tên Hôi Tử đã vô cùng xa vời.

Bao gồm Đỗ Lập, thậm chí Bản thúc của Hào Mã bang hay là đám lạc đà của Nghĩa Quần khi nhìn thấy hậu bối này đều chào hỏi thân thiết, gọi một tiếng hậu sinh khả úy.

Ở Hòa Ký, hắn còn có một xưng hô khác.

Hổ Tiêm Đông, Hôi bạo lực.

Đánh chết Đông Bá Vương đang sống sờ sờ giúp Hôi Tử nhất chiến thành danh. Thời gian về sau, khi có địa bàn, sự phát triển của hắn là điều không thể ngăn cản.

Liên tiếp đánh được mấy hộp đêm ở Du Tiêm Vượng đã thể hiện rõ thực lực của hắn. Điều này khiến cho sếp Lương không khỏi nghĩ đến một vấn đề, vì sao lại không đẩy Hôi Tử lên vị trí kia chứ?

Thủ lĩnh Hòa Ký cứ hai năm bầu một lần, đây là mối nguy tiềm ẩn lớn nhất đối với sự ổn định. Dứt khoát để Hôi Tử lấy được cây gậy, chẳng phải kế hoạch Thế Giới Mới một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao?

Suy nghĩ này một khi đã có thì không thể thu lại.

“Ủy ban độc lập chống tham nhũng rất có quyền lực, ngươi phải cẩn thận. Ta đã giúp ngươi thoát tội mấy lần rồi, nhưng ngươi không thể không kiêng nể gì cả.”

Nhìn Hôi Tử lái chiếc chiếc Mercedes-Benz, đeo đồng hồ Rolex, sếp Lương nhiều ít cũng có chút bất đắc dĩ.

“Sau khi ra ngoài, nếu không như vầy thì làm sao mà dẫn dắt người?”

Lý Hôi trả lời.

“Ta sẽ tiếp tục giúp ngươi bãi bình chuyện này. Hai năm qua, chúng ta phối hợp không tệ. Cái quan trọng là thái độ của ngươi.”

Sếp Lương cười lạnh: “Đừng ở trước mặt ta tỏ thái độ mình là Hổ Tiêm Đông nhé.”

“Nói đi, tìm ta có việc gì?”

Mặc dù sắc mặt Hôi Tử có chút bất mãn nhưng vẫn hạ thấp tư thái của mình.

“Ta muốn ngươi trở thành đầu lĩnh của Hòa Ký.”

Lời của Lương Văn Xương như tiếng sấm bên tai Hôi Tử.

“Sếp Lương.”

Lý Hôi cười khổ.

Quả thật hắn giỏi đánh đấm, nhưng không có nghĩa là hắn không có não. Nghe xong, hắn không khỏi giật mình: “Ngươi không biết thân phận của ta là gì? Hay là ngươi muốn ta chết?”

“Trong cuộc đời ngắn ngủi, chỉ có làm đến lớn nhất thì ngươi mới an toàn nhất.”

Lương Văn Xương nói một câu điểm trúng: “Nếu không, Hòa Ký có thể xử lý ngươi bất cứ lúc nào.”

“Không phải nói chỉ làm hai năm thôi sao?”

Ánh mắt Lý Hôi trở nên tàn ác.

“Ngươi kiếm được nhiều rồi thì bây giờ ngươi muốn lên bờ?”

Lương Văn Xương cười lạnh.

Nhất thời, bên trong căn phòng trở nên im ắng.

Điện thoại của Lương Văn Xương vang lên.

“Thế nào?”

Nhìn thời gian, trời vừa rạng sáng, sắc mặt Lương Văn Xương lập tức ngưng trọng hẳn lên.

“Sếp Lương, vừa nhận được tin, tiểu đệ của Phi Cơ là Đại Đầu vừa chết ở Nguyên Lãng.”

Giọng điệu cấp dưới có chút hoảng hốt.

“Chết như thế nào?”

Sếp Lương cũng không phát hiện giọng nói của hắn có chút ngây ra.

“Say rượu trượt chân, từ mái nhà rớt xuống. Vấn đề là mái nhà đó chính là quán rượu thuộc danh nghĩa của Hồng Nhân Tựu. Sự việc chỉ sợ sẽ trở nên ồn ào.”

Giọng điệu cấp dưới có chút đắng chát.

“Ta lập tức đến ngay. Ngươi tìm người dẫn Hồng Nhân Tựu về cục cảnh sát, không được để bọn hắn khai chiến. Nếu không, chúng ta sẽ bị khiển trách.”

Lương Văn Xương cúp điện thoại. Không chờ hắn hỏi, điện thoại của Hôi Tử đã vang lên.

Nhìn dãy số trên điện thoại, Hôi Tử thủ thế im lặng, sau đó mới nhấn nút nghe.

“Hôi Tử, giúp ta làm một chuyện.”

Giọng nói của Phi Cơ truyền đến: “Ta muốn quét sạch sản nghiệp của Hồng Nhân Tựu. Nếu ngươi giúp ta, ta trả gấp đôi phí an gia. Còn nữa, công ty tài chính của ta sẽ cho ngươi thêm hai khoản chiết khấu.”

Hôi Tử do dự.

Bình Luận (0)
Comment