Chương 1055: Không có nhuệ khí
“Kiệt ca, đương nhiên là ta có nghĩ đến. Đáng tiếc không có cơ hội.”
Câu nói này khiến mắt Tang Hào sáng rực lên.
“Ta biết ngươi rất giỏi đánh đấm. Bây giờ ngươi hãy giúp ta làm một chuyện.”
Lữ Tư Kiệt vỗ vai Tang Hào: “Nếu làm tốt, ta sẽ cho ngươi hai địa bàn của Đại Đầu, ngươi cũng có thể tự mình dẫn đội, không cần mang theo anh em của mình giúp mấy lão mập bụng to như thùng nước lăn lộn ở bãi đậu xe kiếm tiền boa sinh sống nữa.”
“Cảm ơn Kiệt ca, ngươi bảo ta nên làm cái gì.”
Tang Hào kích động đến sắc mặt đỏ bừng.
“Rất đơn giản.”
Lữ Tư Kiệt nhìn chằm chằm biểu hiện của đối phương: “Nghĩ cách để Đại Đầu chết ở Nguyên Lãng.”
…
Chu lão bát nhìn A Bưu và Thương Tử nằm trong bệnh viện, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn biết phong cách hành sự của Đại Lý tổng, nhưng vạn lần không nghĩ đến thủ đoạn của đối phương lại ngang ngược như vậy.
Hiện tại, hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Vốn ý của hắn là đợi Đại Lý tổng trở về, hắn sẽ nhường hộp đêm dưới tay mình cho đối phương xem như hương hỏa, nhưng bởi vì vậy, ngược lại sự việc lại càng trở nên phức tạp hơn.
Hắn dựa vào đám sát thần Hải Đông Thanh vất vả lắm mới khiến người ta chịu phục. Bây giờ, nếu không xử lý, ngày sau rất khó phục chúng.
Tuy nhiên, đối cứng với hào là việc đại kỵ. Nhất thời, nếu không phải biết rõ Trình Vũ và Tô Bình Nam, thậm chí hắn còn hoài nghi đây là cái bẫy mà Tiểu Hồng Bào đã giăng ra cho hắn.
“Bát gia, bây giờ phải làm sao?”
A Bưu chống người dậy: “Hôm nay có không ít anh em đến thăm ta, tất cả đang chờ sự phân phó của ngươi.”
Chu Bát nghiến răng: “Võ Quý chết rồi, chúng ta đi tìm đám Hổ Đông Bắc kia sao?”
“Tìm Cẩm Tú.”
Ánh mắt A Bưu sáng lên ánh sáng mà Chu lão bát không để ý đến: “Đại Lý tổng có ác cũng không ác bằng mấy người kia. Dù sao chúng ta buôn bán của chúng ta, dứt khoát hợp tác đến cùng.”
Câu nói này khiến Chu lão bát khắc sâu trong tâm khảm.
Hắn không ôm chí quá lớn. Mặc dù là lão giang hồ nhưng hắn lại không muốn cuốn vào những thị phi không đáng. Đây cũng là nguyên nhân hắn đồng ý bán tháo những tài sản của Nhậm Cửu cho Cẩm Tú.
“Bát gia, ngươi cũng đã lớn tuổi rồi, yên ổn kiếm tiền không phải tốt hơn sao? Chúng ta thả ra tin tức, sau đó gửi hết tiền vào trong ngân hàng Cẩm Tú, để bọn hắn bơm nước, yên ổn kiếm tiền lãi mấy năm thì giã từ sự nghiệp, cần chi phải giữ chặt một số quy củ không thả chứ?”
A Bưu đả động Chu lão bát.
Nam nhân đang tâm sự nặng nề cũng không chú ý đàn em của mình lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng từ lúc nào. Hắn chậm rãi gật đầu: “Cũng đúng.”
…
Tô Bình Nam nhận được điện thoại của Chu lão bát khi đang trên đường từ sân bay về tòa nhà Cẩm Tú.
Nghe đối phương thuật lại chi tiết xong, nam nhân đồng ý rất thoải mái.
“Ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy thì ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Tô Bình Nam mỉm cười.
“Yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý.”
Cúp điện thoại, Tô Bình Nam quay sang nhìn Văn Tiểu Địch: “Ngươi hãy giúp một người tên Lý Bưu mở một tài khoản ở ngân hàng Cẩm Tú, số tiền ba triệu. Nhớ kỹ, tiền sẽ qua tay một công ty nước ngoài ở quần đảo Virgin.”
“Ta hiểu rồi.”
Văn Tiểu Địch khéo léo ghi lại. Hiện tại, nàng quản lý thông tin càng lúc càng nhiều, có thể nói là một trong những nhân vật cực kỳ quan trọng của tập đoàn Cẩm Tú.
“Làm đại sự lúc nào cũng chỉ nghĩ tới cái mạng của mình trước, sợ hãi không dám manh động.” (Một câu nói của Tào Tháo)
Ánh mắt Tô Bình Nam xuyên qua cửa sổ xe nhìn cảnh đêm quen thuộc của Thiên Đô: “Chu Bát người này có thể lưu.”
Lục Viễn cố ý đến đón gật đầu nói: “Ta sẽ thông báo cho giám đốc Mộ Dung, gọi nàng về.”
Đội xe nhanh chóng rời đi.
…
Quán trà kiểu cũ, ngọn đèn lờ mờ, cộng thêm chiếc radio không biết từ niên đại nào phát ra một khúc kinh kịch, cả căn phòng tràn ngập hương vị mục nát.
Đặng Bá chết rồi, Xuyến Bạo chết rồi.
Hiện tại, bối phận cao nhất của Hòa Ký chính là thập nhị thúc. Hắn vẫn dựa theo thói quen pha trà, chia trà của Đặng Bá trước kia.
Hắn lên tiếng: “Phi Cơ, Thường Nhạc, Đỗ Lập, thậm chí Hôi Tử đều có tư cách ứng tuyển. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Không ai phản bác.
Thứ nhất, thời gian vẫn còn lâu. Thứ hai, những người này còn đang quan sát. Cho nên không ai muốn làm chim đầu đàn cả.
“Gọi mọi người đến là Nghĩa Quần đến tìm ta, nói Khoái Đao Nhân làm việc có quy có củ, muốn chúng ta và Phi Cơ cho bọn hắn một công đạo.”
Khác với Đặng mập, giọng điệu của thập nhị thúc rõ ràng là giọng điệu của người thương lượng.
“Công đạo? Công đạo cái gì?”
Hoa mập nhảy ra: “Lão già ta thẳng cả một đời, bây giờ cũng không cong. Phi Cơ là một trong những hậu bối ra tay cực kỳ hào phóng, đồng thời cũng là người tôn kính chúng ta nhất. Bây giờ chúng ta không đứng về phía hắn, ngày sau ai còn tôn kính chúng ta nữa.”
Câu nói này đã chạm đến trái tim của mọi người.
“Vậy thì thực hiện đi.”
Thập nhị thúc thở dài. Sau khi Đặng Bá chết, lực khống chế của đám gia hỏa đó càng lúc càng kém. Hiện tại, người bên dưới làm việc càng lúc càng không quy củ. Hắn cũng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
“Ta sẽ chuyển lời cho Lạc Đà. Mọi chuyện cứ để yên vậy.”
Thập nhị thúc kết thúc cuộc họp.
“Nếu Tang Hào làm việc, vậy thì hẳn là không có vấn đề gì.”
Phi Cơ nhìn Sa Vũ và Lưu Triệu Hoa: “Các ngươi cứ canh chừng chặt chẽ. Đại Đầu phải chết ở Nguyên Lãng. Đám lão gia hỏa kia nhất định sẽ dàn xếp ổn thỏa.”
“Yên tâm đi.”
Sa Vũ khác với Lữ Tư Kiệt. Hắn đã từng tranh cao thấp với Để Diệu Dương ở Hải Đông Thanh, tất nhiên là có thân thủ để dựa vào. Cho nên, hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, làm gì cứ trực tiếp cho nhanh: “Nếu Tang Hào làm, hắn sẽ đi cùng với Đại Đầu cùng lúc xuất hiện ở Nguyên Lãng.”
Bên trong khói mù lượn lờ, giọng điệu Phi Cơ sâm nghiêm: “Mấy lão già Hòa Ký rất vướng bận. Bọn hắn chỉ còn bối phận để chống đỡ, chứ không hề có chút nhuệ khí nào.”
Hai người gật đầu.
Phi Cơ nói tiếp: “Tư nhân hóa bến cảng không thể để xảy ra sai lầm. Cho nên Hồng Nhân Tựu nhất định phải biến mất.”