Chương 1061: Bỏ phiếu
Lương Văn Xương nhận được điện thoại vào rạng sáng bốn giờ.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên, nam nhân cũng chỉ vừa mới ngủ.
“Alo?”
“Sếp, Nguyên Lãng phát sinh một vụ án mạng, cần ngươi đi hỗ trợ điều tra.”
Giọng nói của A Lệ không che giấu được sự mỏi mệt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lương Văn Xương xoa huyệt Thái Dương vẫn còn đau: “Cũng không phải xã hội đen sống mái với nhau. Mấy chuyện này còn không phải bên Hình sự phụ trách à, tại sao lại bảo ta đi điều tra chứ?”
“Người chết là Lý Hôi.”
Lời nói của A Lệ khiến cho tất cả bực tức của Lương Văn Xương không cánh mà bay: “Hơn nữa, cuộc gọi cuối cùng trong điện thoại tại hiện trường là gọi cho ngươi.”
Lương Văn Xương ngây người.
Cúp điện thoại, nam nhân run rẩy mở điện thoại, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn chưa đọc vô cùng bắt mắt.
…
“Diệu Huy, Đại Đầu, bao gồm luôn Lý Hôi, ba người này chết nhất định không đơn giản như vậy.”
Trong phòng thẩm vấn, Lương Văn Xương giống như già hơn mười tuổi.
“Diệu Huy chết trong tay Hồng Nhân Tựu. Đại Đầu chết trên địa bàn của Hồng Nhân Tựu. Lý Hôi thì chết ở Nguyên Lãng. Tất cả là vì cái gì?”
Trên tấm bảng màu trắng, một vài tấm ảnh được nối bằng một mũi tên màu đỏ, đồng thời ghi sơ lược qua nguyên nhân cái chết của từng người.
“Lưu manh thôi mà, đả sinh đả tử là chuyện bình thường.”
Một cấp dưới lên tiếng.
“Không đơn giản như vậy đâu.”
Người đã chết, Lương Văn Xương cũng không che giấu nữa: “Ba người này đều là thành viên của kế hoạch Thế Giới Mới của ta.”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đều ngồi thẳng.
Bọn hắn cũng có nghe đến kế hoạch Thế Giới Mới. Sếp Lương đang có một kế hoạch có thể khống chế và thay đổi giới xã hội đen đang hoành hành bá đạo, nhưng rất ít người nghe nói đến nội dung cụ thể.
“Nếu thân phận của bọn hắn bị phát hiện, dựa theo cách làm của Hòa Ký, để bọn hắn biến mất một cách im lặng là được, vì sao lại tốn công tốn sức như thế?”
A Lệ là người đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Không phải là không có ví dụ nào về việc thực thi gia pháp kiểu này trước đây.”
“Có lẽ là trùng hợp.”
Có người do dự lên tiếng: “Không phải có tin tức nói rằng xử lý Lý Hôi là do Lạc Đà tìm người làm sao?”
“Ta không tin.”
Lương Văn Xương lắc đầu, nói tiếp: “Trực giác của ta mách bảo chuyện này không đơn giản như vậy.”
Khi nói chuyện, nam nhân viết xuống bảng một cái tên.
Phi Cơ.
“Cái chết của ba người này đều có liên quan đến người kia. Từ chứng cứ phán đoán, tất cả nguyên nhân đều là do hắn gây ra.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“Nhưng vì sao Phi Cơ lại muốn Hồng Nhân Tựu chết? Hai người bọn hắn không có qua lại với nhau. Đám lưu manh hay nói hòa khí sinh tài, không cần thiết thì không nhất định không chết không thôi.”
“Ý của ngươi là…”
“Ta đã đặt toàn bộ tư liệu về Phi Cơ lên bàn của các ngươi. Hắn có bốn công ty tài chính, lợi nhuận từ các kênh đầu tư khác cũng cao đến mức đáng kinh ngạc.”
Biểu hiện của Lương Văn Xương đã khôi phục lại sự khôn khéo của thời kỳ đỉnh phong: “Ta đã sớm cho rằng Phi Cơ đánh chiếm địa bàn của Hồng Nhân Tựu chẳng qua chỉ làm bàn đạp cho hắn thượng vị mà thôi. Nhưng sau khi xem qua tư liệu, ta phát hiện mình đã sai.”
“Hắn hoàn toàn khinh thường phí bảo kê nghèo nàn từ hai địa bàn này của Hồng Nhân Tựu.”
Nhìn vào báo cáo lợi nhuận của các công ty tài chính của Phi Cơ, tất cả đều tặc lưỡi, nhưng sau đó cũng cảm thấy khó hiểu.
“Sự việc nhất định là có nguyên nhân.”
Lương Văn Xương tổng kết lại: “Từ bây giờ đến lúc Hồng Nhân Tựu được thả chỉ còn chưa đến bốn mươi tiếng. Mau cạy miệng của hắn, ta muốn biết mọi chuyện mà hắn đã làm.”
…
Mùng tám tết.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ ở Cảng thành.
Scandal của thiên vương và thiên hậu đã bay khắp trời. Còn về cái chết của hai tên côn đồ ở Nguyên Lãng?
Chẳng một ai quan tâm. Bọn hắn giống như một đoá bọt sóng, nhanh chóng biến mất vào đại dương mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Việc tăng tỷ lệ cầu, đổi mới và thu mua thiết bị đã thúc đẩy tỷ lệ việc làm ở Đồn Môn chúng ta một cách đáng kể, vậy nên chuyện này liên quan đến bốn mươi lăm vạn công dân của Đồn Môn chúng ta. Mong mọi người bỏ phiếu bầu đại diện cho ý kiến của mọi người một cách thận trọng.”
Việc nên nói đã nói, việc nên làm cũng đã làm.
Bảy người nước ngoài của cục quản lý cảng Đồn Môn đã thu của mình ba ngàn năm trăm vạn. Mỗi quý tộc danh giá địa phương đều nhận được lợi ích, và dự án phúc lợi đã được thực hiện rất nhiều. Cộng với việc hình tượng giả tạo của Rebecca trong hai năm qua, chính là để cho ngày hôm nay.
Tập đoàn Cẩm Tú đã thu mua quyền sở hữu tất cả cổ phần của cục quản lý cảng Đồn Môn, bao gồm các cảng Đồn Môn số một đến số ba, với mức phí bảo hiểm 10%.
“Có ai không đồng ý với tuyên bố này không?”
Jean Rael nhìn đám đông nghìn nghịt trong phòng hội nghị.
Thành phần của đám đông này rất phức tạp.
Có quý tộc, đại diện của cư dân địa phương, thậm chí còn có vài luật sư và ủy viên danh tiếng lẫy lừng.
“Không ai có ý kiến khác, vậy thì ta tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu.”
Thấy không có ai lên tiếng, Rael nói theo thông lệ.
Đối với đám người nước ngoài chuẩn bị rời khỏi Cảng thành để trở về như bọn hắn mà nói, thực ra vụ mua bán này rất có lợi, vậy nên hắn cũng không muốn âm thanh nào khác xuất hiện.
Nhưng nội dung của vụ làm ăn này quá đặc thù.
Nó liên quan đến một số liệu lớn về phúc lợi xã hội, dịch vụ cơ sở công cộng, quản lý việc làm trong khu vực,... khiến ai xem được cũng phải choáng váng, vậy nên hắn không thể để lại bất kỳ sơ sót nào.
Bầu không khí rất trang trọng.
“Ba trăm bảy mươi phiếu thông qua, mười tám phiếu trắng, ba phiếu phản đối.”
Jean Rael đọc lại số liệu thống kê, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
Hắn hiểu rằng một khi có kết quả, tờ ngân phiếu mà nghị sĩ Chung đã hứa sẽ chuyển vào túi của hắn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.