Chương 1062: Lâm Bắc Phương
Người nước ngoài ra hiệu cho mọi người im lặng, chủ động bắt tay với Trương Lệ Hoa của tập đoàn Cẩm Tú đặc biệt đến đây từ sáng sớm: “Xin chúc mừng, ta tin cảng khẩu Đồn Môn cũ sẽ khoác lên mình một diện mạo mới thật tuyệt vời trong tay các ngươi.”
“Cảm ơn.”
Trương Lệ Hoa lịch sự trả lời, nàng cũng có chút ngẩn người.
Bảy mươi lăm tỷ, trả nợ trong vòng tám năm.
Nghĩ lại cảnh thanh niên năm đó đi đến trước mặt mình với vẻ mặt bất cần, nữ nhân cảm thấy như cách cả một đời.
“Ta thuê ngươi.”
Tô Bình Nam mặc một chiếc áo gió màu đen, khóe miệng nhếch lên. Hắn nhìn nữ nhân đang trong tình trạng túng quẫn nhưng vẫn đứng thẳng lưng nói.
“Tài chính?”
Trương Lệ Hoa hỏi ngược lại.
“Tài chính, cả đời.”
Vào thời điểm đó, nam nhân chỉ có một nhà máy hạt thông không chính thức trả lời.
“Cả đời sao? Ta đắt giá lắm đó.”
Nữ nhân lắc đầu. Nàng không tin lời hứa của nam nhân nổi tiếng hung dữ này.
“Đừng sợ, ta sẽ tự trả giá.”
Tô Bình Nam mỉm cười rất nghiêm túc.
“Xem ra ta phải làm cả đời thật rồi.”
Nữ nhân yếu ớt nghĩ.
...
Tô Bình Nam không đích thân đến Cảng thành.
Việc tư nhân hóa cảng Đồn Môn đã là một sự thật hiển nhiên. Bản sao của hợp đồng đàm phán dày như một viên gạch. Đương nhiên chuyện này được những người có chuyên môn đàm phán.
Dù sao thì phần sườn đã không còn vấn đề gì. Đến lúc đó, đặt bút ký tên cũng không muộn.
So với bản hợp đồng dày đến đáng sợ, điều khiến Tô Bình Nam đau đầu hơn là sự bướng bỉnh của Tô An Tây.
Hiệu suất của Tô Văn Văn rất nhanh.
Lý do tại sao Tô An Tây làm như vậy đã được điều tra rõ ràng. Hiện tại tài liệu đang được đặt trên bàn của nam nhân.
Tất cả những thay đổi bắt nguồn từ một thanh niên có tên là Lâm Bắc Phương.
Tô Bình Nam theo thói quen châm điếu xì gà. Dưới sự xoa bóp của Ôn Uyển, Tô Bình Nam chậm rãi mở tập tài liệu dày cộp ra.
Góc trên cùng bên trái của trang đầu tiên là ảnh của một thanh niên. Mi thanh mục tú, trông rất tỏa nắng.
Nam nhân tiếp tục đọc xuống dưới...
Theo lý lịch trong tài liệu, chàng trai này rất ưu tú.
Kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học thuộc loại xuất sắc. Phó hội trưởng hội sinh viên, thích giúp đỡ mọi người, thật thà chất phác, từng nhận được bằng khen người tốt việc tốt. Đúng rồi, hắn còn là người giành được học bổng hạng nhất hàng năm.
Ánh mắt Tô Bình Nam dừng lại một lúc ở dòng chữ phó hội trưởng hội học sinh.
“Ngươi thấy người này thế nào?”
Tô Bình Nam ném tài liệu cho Ôn Uyển đang vô cùng tò mò: “Cũng không phải là bí mật gì, ta cho phép ngươi đọc nó. Sau khi đọc xong thì cho ta biết câu trả lời.”
“Được.”
Niềm vui thầm kín khi được tham gia vào công việc của Tô Bình Nam khiến Ôn Uyển kìm nén vẻ ghét bỏ thường ngày của nàng với những tài liệu nhàm chán.
“Cảm thấy thế nào?”
Tô Bình Nam nghĩ rằng hiểu thêm về nam nhân tên Lâm Bắc Phương từ góc độ của nữ nhân cũng không tệ.
“Một thằng nhóc đẹp trai.”
Ôn Uyển thận trọng liếc nhìn Tô Bình Nam. Sau khi thấy vẻ mặt của đối phương không thay đổi, nàng mới mạnh dạn tiếp tục nói: “Thành tích xuất sắc, làm việc nghiêm túc, tốt bụng lương thiện, cũng chấp nhận chịu khó chịu khổ. Thằng nhóc này sẽ có triển vọng trong tương lai.”
“Hết rồi?”
Tô Bình Nam hỏi.
“Hết, hết rồi.”
Ôn Uyển vắt óc hồi lâu, mới đáng thương nói thêm một câu: “Đương nhiên vẻ ngoài cũng rất đẹp trai toả nắng, rất vừa mắt.”
Câu cuối cùng khiến Tô Bình Nam có chút sững sờ.
“Nhưng không bằng Tô tổng ngài đâu. Hắn có hơi nữ tính, nhưng ngài thì rất mạnh mẽ...”
Ôn Uyển giật mình trước sự kinh ngạc của Tô Bình Nam, lập tức bổ sung một câu.
“Được rồi, được rồi.”
Tô Bình Nam dở khóc dở cười, xua tay bảo Ôn Uyển đang lo lắng đi ra ngoài, sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Một người vô dục vô cầu, chỉ dạy An Tây sống vô tư và vị tha. Bỏ nhiều tâm huyết như vậy là để tranh cử hội trưởng hội sinh viên sao?”
Tô Bình Nam đã quen với lòng người độc ác, lập tức nắm bắt những điểm mà hắn cho là vô lý.
Suy nghĩ một chút, Tô Bình Nam nhấn nút gọi: “Lục Viễn, chuẩn bị xe đi cùng ta đến gặp một người.”
…
Mấy ngày qua, Tô An Tây luôn sống trong sự giày vò.
Tô Bình Nam và Tô Định Bắc sẽ không nói những lời thừa thãi với nàng. Trong mắt hai anh em này đều có sự kiêu ngạo giống nhau. Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, thì ngươi phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
Nhưng Tô phụ và Tô mẫu thì khác.
Với Tô Bình Nam, bọn hắn đã không kiểm soát được hắn ngay từ nhỏ. Nhưng với với lão tam vẫn luôn ngoan ngoãn, cặp vợ chồng già hạ quyết tâm bắt đầu chế độ oanh tạc đầy mệt mỏi. Điều này khiến cho Tô An Tây khổ không thể tả.
Do đó, cô gái phiền não gọi điện thoại cho Lâm Bắc Phương.
Lần đầu tiên nhận được cuộc gọi từ Tô An Tây, trong lòng Lâm Bắc Phương vui như điên.
“Đàn anh, ba mẹ không đồng ý cho ta ra nước ngoài làm tình nguyện viên.”
Tô An Tây cảm thấy oan ức. Mặc dù thái độ của nhị ca không rõ ràng, nhưng thái độ của những người khác ít nhiều cũng khiến nàng có chút khó chịu.
“Ngươi nói chuyện đó rồi sao?”
Lâm Bắc Phương có chút kinh ngạc.
Nhưng hắn biết làm thế nào để tâm sự với cô gái tốt bụng này: “Bá phụ và bá mẫu không hiểu ý nghĩa của những công việc này, vậy nên khó tránh khỏi việc bọn hắn không đồng ý với kiểu cống hiến này. Đừng lo lắng, cứ từ từ tâm sự với bọn hắn thì sẽ ổn thôi.”
Nói thật là Lâm Bắc Phương có chút bất ngờ với quyết định của Tô An Tây. Hắn không ngờ Tô An Tây thực sự hạ quyết tâm như vậy.
Làm thế nào để tiếp cận một cô gái quá tốt bụng?
Mặt dày mày dạn? Vô tình gặp gỡ? Nhiệt tình giúp đỡ?
Tất cả đều không phải.
Phương pháp của Lâm Bắc Phương là thuận theo sở thích. Ít nhất là cho đến hiện tại, hắn vô cùng thành công.