Chương 1067: Đen không thể trở thành trắng
Tô Bình Nam mỉm cười, kiêu ngạo nói: “Ở tuổi của ngươi, có thể cùng ta ăn một bữa cơm, đó chính là bối cảnh. Ta là người làm ăn, ta thích nhất là những vụ làm ăn đầu cơ kiếm lợi.”
Tô Bình Nam không nói nữa, chỉ vỗ vào vai của đối phương, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn nam nhân đi ra ngoài, mấy nam nhân cường tráng cũng cúi đầu, cuối cùng đoàn xe sang trọng lao vút đi.
Trương Tuyết Phong đứng ngây người rất lâu.
Hắn chưa bao giờ hiểu về một người làm ăn. Cho dù có thủ đoạn phi thường, làm việc tàn độc, nhưng lại có thể tạo nên một cục diện đáng kinh ngạc như vậy. Bây giờ hắn đã hiểu được một chút.
Nam nhân này có khí phách và tham vọng mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Không biết vì sao, trong đầu Trương Tuyết Phong đột nhiên hiện lên một câu.
Đại trượng phu chính là thế này.
…
Trong xe rất yên tĩnh.
Bản nhạc Casablanca yêu thích của Tô Bình Nam vang lên trong xe hơi.
“Nam ca, ngươi còn muốn đi nơi nào?”
Hôm nay Lục Viễn là tài xế, hắn đợi không thấy chỉ thị của Tô Bình Nam nên chỉ có thể lên tiếng hỏi.
“Về nhà, sau đó bảo An Tây đến gặp ta.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Tô gia có quá nhiều kẻ ngốc, chúng ta phải cho các nàng uống thuốc tỉnh táo.”
…
Quán bar rất ồn ào.
Tiếng nhạc phát ra đinh tai nhức óc, ban nhạc heavy metal đang la hét điên cuồng trên sân khấu. Những người trẻ tuổi đầu đủ màu tóc lắc lư cơ thể bên dưới ánh đèn ấm áp, điều này khiến Lương Văn Xương vừa bước vào phòng đã nhíu mày.
“Lương tiên sinh, hãy đi theo ta.”
Hai nam nhân mặc đồ vest, mang giày da rõ ràng vẫn luôn đợi hắn. Vừa thấy Lương Văn Xương bước vào cửa, lập tức tiến lên chào hỏi.
Lương Văn Xương nhìn đối phương rồi gật đầu.
Đây là đàn em của Phi Cơ.
Thủ đoạn kiếm tiền của thanh niên này thật đáng kinh ngạc. Hơn nữa, cấp dưới trực tiếp của hắn cũng được ăn mặc rất chỉnh tề. Rất khác những tên côn đồ khác của Hoà Ký.
Hành lang dẫn lên lầu hai rất đông người. Rất nhiều nam nữ đầu óc không tỉnh táo đang ôm nhau, bị hai nam nhân thô bạo túm tóc ném sang một bên.
Nhưng đối phương không hề cảm thấy bất mãn, chỉ phàn nàn vài câu rồi đổi chỗ khác bắt đầu thân thiết.
“Nghe nói địa bàn này là sản nghiệp của Phi Cơ ca các ngươi? Chắc là ngày nào cũng kiếm được bộn tiền phải không?” Lương Văn Xương theo thói quen châm chọc nói. Hai nam nhân kia không hề trả lời, chỉ cung kính giúp hắn mở cửa ra phòng vip xa hoa trong cùng, sau đó lui ra ngoài canh cửa.
Hiệu quả cách âm của căn phòng này tốt đến bất ngờ.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường. Dưới ánh đèn, Phi Cơ ngồi một mình trên ghế sô pha, làm động tác mời ngồi với Lương Văn Xương.
“Latour năm 1990, ta đảm bảo đây là hàng chính hãng.”
Phi Cơ đích thân rót một ly cho Lương Văn Xương, mỉm cười đẩy nó đến trước mặt hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lương Văn Xương không nhận lấy ly rượu: “Mùi vị của rượu này rất ngon, nhưng qua tay ngươi lại làm ta buồn nôn.”
Phi Cơ cũng không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương: “Ở đây nói chuyện rất an toàn, vậy nên ta sẽ không giấu giếm. Thu lại cái lòng tự tôn nực cười của ngươi đi.”
Giọng điệu của Phi Cơ cũng trở nên lạnh lùng: “Ly rượu này tượng trưng cho thành ý, ngươi thực sự muốn nghe ta nói chuyện. Nếu ngươi không uống nó, ta đảm bảo Hoà Ký sẽ thanh lý môn hộ trong tối nay. Không một tên mật thám nào mà ngươi ném vào được nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Bầu không khí đông cứng lại.
Sắc mặt Lương Văn Xương âm u đến đáng sợ. Hắn nhìn Phi Cơ nói: “Vậy thì ta sẽ đeo bám ngươi cả đời, ngươi tin ta có năng lực này không.”
“Không sao, ra ngoài lăn lộn vốn dĩ đã phải đánh cược mạng sống rồi. Ngươi có thể thử xem, ta cho ngươi một phút.”
Phi Cơ nâng ly rượu lên, “Ta uống trước.”
Lương Văn Xương cười khẩy, cuối cùng cũng cầm lấy ly rượu.
“Được rồi, ngươi có thể cho ta biết ngươi tìm ta có chuyện gì.”
Nam nhân nhấp một ngụm.
“Rất tốt.”
Phi Cơ nhìn Lương Văn Xương mỉm cười: “Ta muốn hợp tác với ngươi.”
“Hợp tác?”
Lương Văn Xương đứng dậy: “Năm đó Lữ Nhạc cho ta vị trí thanh tra, ta còn chưa hợp tác với hắn. Ngươi dựa vào cái gì? Nếu chỉ có chuyện này, vậy thì ta đi đây.”
“Ta không mua chuộc ngươi.”
Phi Cơ không ngăn lại, tiếp tục dựa theo chiến lược của Rebecca: “Kế hoạch Thế Giới Mới không thể giấu được ta, nhưng ta ngưỡng mộ hành động mạnh tay này của sếp Lương. Lịch sử của mỗi băng đảng thậm chí còn dài hơn cả thời gian mặt trời không lặn ở Cảng thành. Ngươi là cảnh sát đầu tiên có suy nghĩ kiểm soát và thao túng những người này.”
Trong mắt Lương Văn Xương hiện lên sự hoảng loạn.
“Phi Cơ ta làm việc luôn tuân thủ quy tắc, biết tiến biết lùi, vậy nên hai năm qua ở Cảng thành, ta chưa có bất kỳ chuyện tiêu cực nào xuất hiện trên bàn làm việc của các ngươi.”
Thấy Lương Văn Xương không có ý định rời đi, Phi Cơ tiếp tục nói: “Ta cũng coi thường bọn côn đồ chỉ biết đánh đấm giết chóc, vi phạm pháp luật và kỷ luật, gây rối trật tự xã hội. Ngươi biết ta đã làm gì trong hai năm qua, vậy nên ngươi biết ta có nói dối hay không.”
Vẻ mặt của Lương Văn Xương trở nên nghiêm túc.
Những gì Phi Cơ nói khiến hắn không có cách nào phản bác. Gần đây hắn đã dùng toàn bộ tinh lực để điều tra người này. Có thể hắn không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cách Phi Cơ làm việc chính là cách mà hắn công nhận nhất.
Không làm phiền người dân, kiếm tiền rất chuyên nghiệp. Một số hành vi bạo lực của hắn cũng được sử dụng vài lần để duy trì thị trường độc quyền.
Bãi đậu xe, phí phục vụ các loại đồ uống, thậm chí phí bảo vệ cũng là ăn của bọn nhà giàu, không ảnh hưởng quá nhiều đến người bình thường.
“Phải, ta thừa nhận việc ngươi làm là tốt.”
Lương Văn Xương lại cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Nhưng đen mãi mãi không thể trở thành trắng.”