Chương 1068: Thỏ chết thì giết chó
“Nơi nào có ánh sáng mặt trời, ắt sẽ có bóng tối. Rất nhiều người tham gia băng đảng vì oai phong? Đừng ngây thơ như vậy. A, Hồ Khẩu, bao nhiêu người trong số bọn hắn chẳng qua chỉ là vì một bữa ăn.”
Nói xong, Phi Cơ lắc lắc ngón tay: “Cho nên chuyện này ngươi cũng không thể thay đổi. Mười người giàu nhất ở Cảng thành, hết chín người ăn thịt không nhổ xương. Muốn nói về ác độc, thì bọn hắn mới thật sự là kẻ ác độc.”
“Nói đi, mục đích thực sự của ngươi.”
Lương Văn Xương không lên tiếng bác bỏ, hiếm khi thở dài một hơi...
“Diệt trừ Hoà Ký. Ta nắm quyền, các ngươi chấn chỉnh trật tự xã hội. Rất đơn giản, đôi bên cùng có lợi.”
Phi Cơ nhún vai: “Ta muốn sống bằng con đường này, nên chỉ có thể dùng cách lớn nhất và tàn nhẫn nhất, không còn cách nào khác.”
Phi Cơ nói không rõ ràng, nhưng Lương Văn Xương hoàn toàn hiểu suy nghĩ của nam nhân trước mặt mình.
Hắn muốn mượn con dao của mình để giết tất cả những kẻ cản đường hắn, biến Hoà Ký trở thành một hình mẫu giống như Tân Ký. Bằng cách này, Phi Cơ sẽ trở thành đầu đảng của Hoà Ký.
“Ngươi muốn học theo Hạng Thất?”
Không thể không nói, Lương Văn Xương đã bị sự to gan làm liều của Phi Cơ làm cho sợ hãi: “Ngươi muốn hoàn toàn kiểm soát Hoà Ký?”
“Ta nắm quyền sẽ hợp tác.”
Phi Cơ nhìn Lương Văn Xương: “Rất nhiều chuyện sẽ không làm quá đáng. Mọi người giữ hoà khí, đôi bên cùng có lợi.”
“Thực ra thế lực của ngươi đủ để ủng hộ ngươi vững vàng lên chức lần này, sau đó thì cứ thong thả thôi, sao phải gấp gáp như vậy?”
Lương Văn Xương không trả lời, mà thay đổi chủ đề.
“Hoà Ký có hơn một năm lịch sử, sẽ không dễ dàng bị phá vỡ như vậy, thế nên ta cần ngươi ở bên ngoài trợ giúp. Huống chi, hai năm qua biến số quá nhiều, ta sợ ta sẽ chết tại địa bàn của mình giống như Hôi Tử kia.”
Phi Cơ trả lời: “Nền tảng của Hoà Ký quá sâu, hiện tại ta vẫn chưa thể nắm rõ.”
“Ngươi sẽ xử lý những người ta sắp xếp vào thế nào?”
Lương Văn Xương hỏi ngược lại.
“Có hai thân phận là chuyện tốt, ta không phản đối bọn hắn đảm nhiệm một số vị trí quan trọng. Cũng có rất nhiều mật thám của Tân Ký, chẳng phải Hạng Thất cũng rất vui khi làm điều đó sao?”
Lương Văn Xương rất hài lòng với câu trả lời của Phi Cơ.
“Ta cần suy nghĩ một chút, ba ngày sau sẽ cho ngươi đáp án.”
Lương Văn Xương đứng dậy, uống cạn ly rượu trong một hơi, quay người rời đi.
“Ngươi nói hắn có tin không?”
Trong căn phòng trống rỗng, Phi Cơ im lặng một lúc lâu đột nhiên lên tiếng.
“Tin hay không không quan trọng.”
Cánh cửa bí mật bên cạnh mở ra, Rebecca bưng ly rượu đỏ đi ra, mỉm cười nói: “Chỉ cần người phá vỡ quy tắc không phải ngươi, như vậy thì Hoà Ký sẽ thuộc về chúng ta.”
“Vậy hắn thì sao?”
Phi Cơ chỉ vào ly rượu trên bàn.
“Thỏ chết thì giết chó thôi.”
Rebecca nhìn Phi Cơ bình tĩnh nói: “Đây là ý của lão đại. Sau khi Hoà Ký thuộc về Cẩm Tú, sẽ không làm chó nữa.”
…
Con người là những sinh vật kỳ lạ.
Khi ngươi có một chuyện gì đó chưa được giải quyết, đầu óc thậm chí là toàn bộ tâm trí của ngươi sẽ bối rối, nhưng khi mọi thứ đã được quyết định, ngược lại tâm trạng sẽ được thả lỏng.
Đó là trường hợp của Tô An Tây.
Sau khi đi ra khỏi sân, Tô An Tây nhìn đội xe đang yên tĩnh đỗ trong bóng tối, mở cửa xe.
“Nhị ca, sao ngươi không vào phòng?”
An Tây nhìn Tô Bình Nam nói với giọng điệu vô cùng quan tâm.
“Đại tẩu sắp sinh rồi, muộn như vậy quấy rầy nàng không tốt.”
Tô Bình Nam vỗ vai Lục Viễn lái xe: “Đưa người về đi, để An Tây lái xe.”
Lục Viễn đứng dậy, rất nhanh đã để lại hai anh em trên xe, không khí rõ ràng có chút yên tĩnh.
“Ta đưa xe cho ngươi cũng lâu rồi, có lẽ là chạy thành thạo rồi phải không. Hôm nay làm tài xế của ta một lần đi?”
Tô Bình Nam mỉm cười.
“Được, đi đâu đây?”
Tô An Tây gật đầu, động tác nhanh nhẹn thắt dây an toàn.
“Đi xưởng dệt Bình Hồ.”
Sau khi Tô Bình Nam nói xong thì tiếp tục im lặng.
Giờ này không có quá nhiều xe, vậy nên Tô An Tây vẫn luôn lén lút quan sát vẻ mặt của nhị ca qua kính chiếu hậu. Nàng biết nhị ca tìm nàng có chuyện gì, nhưng hành động hiện tại lại khiến nàng có chút khó hiểu.
Vẻ mặt của Tô Bình Nam rất bình tĩnh.
Hắn không nói chuyện, đương nhiên Tô An Tây cũng không dám nói chuyện. Chiếc xe tăng tốc trong sự buồn tẻ.
Tô An Tây dần dần phát hiện ra sự khác biệt giữa việc lái xe cho anh trai và bình thường mình lái xe.
Bây giờ nàng đã đi vào đường cái, hình như hôm nay có đợt kiểm tra xe, nhưng rất ít người ra hiệu cho nàng dừng lại.
Chỉ có một ngã tư, cảnh sát ra hiệu dừng xe sau khi nhìn biển số xe thì lập tức thả ra, thậm chí còn không thèm nhìn bằng lái xe của Tô An Tây. Điều này khiến cô gái đang căng thẳng thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi đến một đoạn đường đông đúc, vài chiếc ô tô sang trọng sau khi nhìn thấy xe bọn hắn đã bấm còi, ra hiệu cho cô gái đi trước. Điều này khiến Tô An Tây lo lắng không thôi.
“Tò mò hay sợ hãi?”
Tô Bình Nam ngước mắt lên nhìn Tô An Tây: “Không ai dừng chiếc xe này vào giờ này cả, đó là chuyện rất bình thường.”
“Ồ.”
Tô An Tây ngơ ngác gật đầu, sau đó đạp chân ga, nhưng trong lòng nàng lại nổi sóng. Nàng biết nhị ca của mình mấy năm nay ngày càng nổi tiếng, nhưng không ngờ lại đạt đến trình độ này. Trong kính chiếu hậu, nhìn hàng lông mày đang cau lại cùng gò má hơi gầy của Tô Bình Nam, cô gái không biết nam nhân này phải gánh vác bao nhiêu thứ trên vai.
Một câu nói của Tô Định Bắc hiện lên trong đầu nàng.
“Gánh nặng của nhị ca là cách duy nhất để các ngươi có thể bình an vô sự, vậy nên các ngươi không có tư cách phung phí lòng tin của nhị ca.”