Chương 1069: Kiểm soát
Rất nhanh đã đến nhà máy dệt.
Nhà máy lớn này đã từng chống đỡ một nửa sự phát triển kinh tế của Thiên Đô sau khi kiến quốc, nhưng đã mất đi ánh hào quang trước đây từ lâu.
Cánh cổng nguy nga đã nhuốm màu thời gian, trong sân chỉ còn lác đác vài ngọn đèn mờ mờ, như đang nhớ lại vinh quang năm nào.
“Ca, chúng ta tới rồi.”
Tô An Tây quay đầu nhìn Tô Bình Nam đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói rất dịu dàng.
“Xuống xe đi.”
Tô Bình Nam trực tiếp xuống xe, bước ra ngoài.
Tô An Tây từng bước đi theo sau nam nhân, trên mặt đầy vẻ hoang mang. Nàng không biết tại sao nhị ca lại đưa nàng đến đây, nhưng cô gái đã quen nghe lời không hề hỏi bất cứ lời nào, chỉ yên lặng chờ đợi câu trả lời. .
...
Trong căn chung cư kiểu cũ.
Giữa cầu thang.
Tây Mễ khoanh tay, lạnh lùng nhìn đám đàn em của mình tạt sơn đỏ sẫm khắp nơi.
Hơn một năm theo nghề đòi nợ thuê đã khiến lòng hắn chai đá từ lâu.
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên.
Tây Mễ lấy điện thoại ra, nhìn số người gọi trên màn hình, cau mày rồi bắt máy.
“Cút về nhà!”
Trong giọng nói tức giận của ba lộ ra một tia hoảng sợ: “Ta đã nói với ngươi, không cho ngươi làm côn đồ gì đó rồi mà. Bây giờ thì hay rồi, có người tới nhà đòi nợ rồi.”
“Cái gì?”
Tây Mễ nghĩ rằng mình đang bị mắng, giọng điệu lập tức trở nên lo lắng.
“Tim của mẹ ngươi không tốt, ngươi mẹ nó tự mình đi nói với bọn hắn!”
Ba hắn mang theo sự tức giận đưa điện thoại cho người bên cạnh. Ngay sau đó, một giọng nói lạ truyền đến.
“Tây Mễ của Cửu Long?”
“Là ta, ngươi là thằng khốn nào? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của ba mẹ ta, ta nhất định sẽ giết tên khốn kiếp nhà ngươi!”
Tây Mễ kích động hung hăng nói: “Ta đi theo Đại Phi ca của Hoà Ký, ra ngoài lăn lộn không liên lụy đến người nhà. Có chuyện gì thì cứ tìm ta.”
Phi Cơ ca muốn gặp ngươi, một mình."
Bên kia phớt lờ tiếng hét giận dữ của hắn, cúp máy ngay lập tức.
…
Tây Mễ đến rất nhanh.
Ngoài dự đoán của hắn, lúc hắn vừa chạy đến cửa thì nhìn thấy ba mình ở cửa tiễn Phi Cơ ca danh tiếng lẫy lừng với nụ cười trên môi.
“Thằng khốn!”
Ba hắn hiếm khi nở nụ cười trên môi: “Có người tìm ngươi đóng phim võ công, giống như phim Người trong giang hồ vậy. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Sau khi vội vàng trò chuyện vài câu với ba mình, Tây Mễ tìm thấy đám người Phi Cơ đang đợi ở dưới nhà.
“Phi Cơ ca, ý ngươi là sao?"
Tây Mễ nén giận: “Vai vế của ngươi cao hơn ta, nhưng mọi người đều thuộc cùng một băng đảng. Ngươi đụng đến gia đình ta là phá vỡ quy tắc! Ta có thể tìm Đại D để đòi lại công đạo.”
Phi Cơ phất tay, đám đàn em lập tức tản ra, nhưng Tây Mễ nhìn thấy được có bao nhiêu người đến đây, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.
“Ngươi lấy Đại D ép ta?”
Câu đầu tiên cùng với nụ cười của Phi Cơ khiến Tây Mễ lập tức hồn phi phách lạc: “Cảnh sát Trương Hồng Phát số hiệu A72469, xin hỏi ngươi dùng lý do gì?”
“Nói chuyện lăn lộn ra nói, ngươi có tư cách gì?”
Phi Cơ nhìn Tây Mễ cảnh giác lùi về phía sau với vẻ mặt hung ác: “Hôm nay nếu như ngươi dám chạy, ta nhất định sẽ giết cả nhà ngươi!”
Tây Mễ sững sờ.
“Chúng ta thoả thuận đi.”
Nụ cười của Phi Cơ giống như ma quỷ trong mắt Tây Mễ: “Giúp ta xử lý một người. Sau đó, ta đảm bảo sẽ không có ai tiết lộ lai lịch của ngươi, sự nghiệp của ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió.”
“Ngươi biết thân phận của ta còn muốn ta thay ngươi giết người?”
Tây Mễ nheo mắt lại. Hắn không hiểu Phi Cơ có ý đồ gì.
“Không phải giúp ta, mà là giúp bản thân ngươi.”
Phi Cơ lạnh lùng nói ra một cái tên: “Thập Nhị thúc có một đàn em tên là A Thái, gần đây rất nổi tiếng.”
Tây Mễ hoàn toàn choáng váng.
Hắn biết A Thái.
Thực ra không chỉ là quen biết, hai người bọn hắn từng là anh em ngủ chung giường khi còn học trong trường cảnh sát!
…
Tất cả mọi người kể cả Đại D, thậm chí là Lương Văn Xương đều bị kinh nghiệm của bọn hắn lừa gạt.
Nói chính xác hơn là có lẽ bọn hắn đều đánh giá thấp tham vọng của tập đoàn Cẩm Tú đằng sau Phi Cơ.
Trong mắt những người này, Phi Cơ chỉ là một thanh niên muốn lên đứng đầu mà thôi. Không ai biết phía sau Phi Cơ còn có một người.
Và tham vọng của Tô Bình Nam là kiểm soát hoàn toàn băng nhóm có lịch sử hàng trăm năm này.
Cuộc thanh trừng đã được định sẽ rất đẫm máu.
“Ngươi nên biết ơn vì sự may mắn của mình.”
Phi Cơ nhìn vẻ mặt dữ tợn đang đấu tranh của Tây Mễ: “Lý do tại sao ta chọn ngươi thay vì A Thái, là vì ngươi tham lam hơn hắn.”
Tây Mễ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt.
“Ngươi giết Ba Bế của Hợp Đồ xem như là tiến một bước. Khi Ba Bế chết, tám mươi vạn tiền mặt bên người hắn đã không cánh mà bay. Ta nghĩ ngươi là người biết rõ nhất số tiền đó đã biến mất như thế nào.”
Tây Mễ hoàn toàn kinh hãi.
“Sao ngươi có thể biết được?”
Đánh chết hắn cũng không ngờ chuyện bí mật nhất của mình lại bị Phi Cơ biết rõ mồn một.
“Ngươi đủ tham lam, lại có thân phận mật thám. Chỉ cần giết A Thái mà thần không biết quỷ không hay, ta không chỉ ủng hộ ngươi lên tới đỉnh cao, mà cấp trên bên phía ngươi cũng sẽ ủng hộ ngươi, vậy nên tương lai của ngươi chắc chắn sẽ bay xa.”
Phi Cơ cuối cùng cũng lộ ra bản chất: “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.”
Phi Cơ búng tay một cái, đàn em lập tức ném một chiếc túi da màu đen xuống chân Tây Mễ đang rối rắm.
Trong bóng tối, lời nói của Phi Cơ đầy sự mê hoặc: “Ta sẽ cho ngươi một trăm vạn nữa, nhưng chỉ có duy nhất một con đường để đi. Ngươi lựa chọn thế nào là do ngươi quyết định.”
“Được, ta sẽ làm.”
Vào lúc này, Tây Mễ không hề biết rằng mình chỉ là một người ra quyết định vô ích mà thôi.
Lương Văn Xương đang cố gắng kiểm soát Hòa Ký bằng kế hoạch mới. Còn Phi Cơ, không, nói chính xác là người đứng sau hắn lại muốn kiểm soát những người trong kế hoạch mới này.