Chương 1074: Ta sẽ tự mình giải quyết
Sau khi thẩm vấn thêm vài câu, xác nhận mối quan hệ giữa đối phương với Tiểu Hồng Bào, lão Triệu lập tức đứng dậy ra ngoài. Sau đó, hắn bấm số của cấp trên vẫn luôn xem trọng hắn.
"Lão Lưu, chuyện là như vậy đấy, ngươi nhất định phải giúp ta."
Lão Triệu không vòng vo, nói rất thẳng thắn.
"Cái tính nóng nảy của ngươi lại gây chuyện rồi? Bảo ngươi làm việc phải kiên nhẫn, phải chú ý phương pháp, bằng không thì..."
Đầu bên kia điện thoại còn chưa nói xong, giọng nói của cảnh sát Triệu khô khốc: "Ta đã bắt em gái của Tô Bình Nam, em gái ruột."
Đột nhiên đầu dây bên kia im lặng, điều này khiến lão Triệu càng cảm thấy bất an hơn.
"Nói cụ thể."
Có lẽ là ảo giác, lão Triệu cảm giác được giọng nói lão Lưu có chút lạnh lùng.
"Không có gì to tát, chỉ là hiểu lầm thôi."
Lão Triệu đâu dám giấu giếm gì, lập tức giải thích cặn kẽ, nói rõ một hai.
"Ngươi điên à? Chọc vào hắn làm gì? Không phải con ngươi còn đang học ở tiểu học Cẩm Tú sao? Sao đột nhiên lại ăn gan hùm như vậy?"
Sau khi nghe nói mọi chuyện không quá nghiêm trọng, một loạt câu nói cằn nhằn của đối phương không khiến lão Triệu tức giận, ngược lại còn khiến hắn nhẹ nhõm.
Hắn cũng là người từng trải, sao không biết đối phương nguyện ý mắng mình chứng tỏ hắn còn chưa từ bỏ mình, đồng ý giúp mình một tay.
"Ai biết em gái của Tô Bình Nam lại nhúng tay vào chuyện này? Chẳng phải lúc đó ta không biết rõ tình hình sao?" Lão Triệu cười khổ giải thích. "Ta đã nhờ Tiểu Trương thu hồi biên bản, bởi vì ta biết rằng lão Lưu ngươi có mối quan hệ tốt với Cẩm Tú. Làm phiền ngươi giải thích với Tô tiên sinh một tiếng."
Đối phương trầm ngâm vài phút: "Ta không đứng cùng hàng với Tô Bình Nam, nhưng vợ ta có quan hệ rất tốt với Văn Tiểu Địch, thư ký chủ tịch Tập đoàn Cẩm Tú. Hãy chờ tin tức của ta."
Năm phút sau, lão Lưu gọi lại, nhưng nội dung kỳ lạ đến mức khiến lão Triệu nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm...
"Công tư phân minh."
Giọng điệu của lão Lưu cũng đầy vẻ khó hiểu và nghi ngờ: "Cẩm Tú đã trả lời tin nhắn, đảm bảo rằng sẽ không có gì ngoài ý muốn. Mọi thứ cứ làm theo ý của ngươi."
"Đừng có đùa."
"Không đùa đâu, thậm chí Văn Tiểu Địch còn nhờ ta chuyển lời với ngươi, nói rằng nợ ngươi một ân tình. Lão Triệu, ngươi may mắn đấy."
Trong câu cuối cùng, thậm chí còn có thể nghe ra được một chút lừa bịp trong giọng điệu của lão Lưu.
Lão Triệu cúp điện thoại trong nghi ngờ.
Chuyện tiếp theo cũng thuận lý thành chương.
Không một người nào của Cẩm Tú có mặt, ngay cả Tô Định Bắc lạnh lùng sau khi chạy đến cũng không gặp Tô An Tây một lần. Chỉ là sau khi hoàn thành các thủ tục, nàng mỉm cười nghiêm túc với cảnh sát Triệu đang sợ hãi.
"Tam tỷ không có lý trí, làm phiền ngươi rồi."
Sự hào phóng cùng với khí chất cứng rắn này của nàng mới phù hợp với Tô gia mà hắn luôn tưởng tượng.
"Muốn sửa thành ba ngày không?"
Cảnh sát Triệu vẫn không chắc chắn hỏi.
"Không cần, để nàng nhớ chuyện này lâu hơn."
Tô Định Bắc hiểu đối phương đang nghĩ gì, chủ động đưa tay ra rất nhiệt tình: "Hôm khác cùng nhau ăn cơm đi."
...
Vẻ mặt Tô An Tây cay đắng.
Nhị ca bỏ rơi mình rồi sao? Nếu không, tại sao những người này không châm chước cho mình, nhưng thái độ hoà nhã của bọn hắn với nàng có chút không đúng.
Vào phòng giam.
Điều đầu tiên mà quản ngục làm là lật đổ tam quan của cô gái.
"Đại Lệ!"
Quản ngục là một nữ nhân trung niên với mái tóc ngắn, trông rất có kinh nghiệm.
"Có."
Nữ phạm nhân tên Đại Lệ có dáng người thẳng tắp.
"Lấy mền gối của ngươi ra."
Nói xong lời này, ánh mắt của nữ nhân tên Đại Lệ nhìn Tô An Tây cũng thay đổi, thậm chí có chút oán hận.
"Bốp!"
Quản ngục tát thẳng vào mặt Đại Lệ, khiến Tô An Tây đứng đờ tại chỗ.
"Không nên có suy nghĩ khác. Nếu như ngươi gọi cô gái này là bà nội, ta bảo đảm ngươi sẽ có lợi."
Tô An Tây nghe được rõ ràng giọng nói thì thầm của nữ quản ngục: "Ngươi ở đây được bốn tháng rồi, ta có làm hại ngươi bao giờ chưa?"
Nói xong, quản ngục đã làm một động tác tay mà Tô An Tây không thể hiểu được. Sau đó, sắc mặt của Đại Lệ thay đổi, một lần nữa nhìn Tô An Tây với ánh mắt nịnh nọt.
…
Phòng giam có mười tám chiếc giường chật kín người ngủ, đủ loại âm thanh và mùi khó chịu khiến Tô An Tây mất ngủ ngay ngày đầu tiên bước vào.
Bây giờ Tô An Tây đã hiểu tại sao quản ngục lại giúp nàng đổi giường. Ban đầu, nàng còn cho rằng đối phương chuyện bé xé ra to, bây giờ thì nàng vô cùng cảm kích.
Đó là vì mùi.
Nhà vệ sinh được ngăn cách bởi một tấm gỗ, và cái mùi đó khiến Tô An Tây không thể chịu nổi.
“Không ngủ được à?”
Đại Lệ nằm bên cạnh nàng có đôi mắt sáng đến đáng sợ, nhìn Tô An Tây đang trằn trọc: “Nhìn dáng vẻ và khí chất của ngươi hẳn là tiểu thư nhà giàu, sao lại không có ai ngó ngàng đến vậy?”
Tô An Tây không trả lời.
Đại Lệ mỉm cười: “Mấy ngày nay tủi thân lắm đúng không? Ở đây có vài con điếm khá đê tiện. Nếu như các nàng động vào ngươi, có thể nói cho ta biết.”
Dù sao thì Tô An Tây cũng có dòng máu của Tô gia, nên nàng chậm rãi lắc đầu.
“Ta biết tại sao ta vào đây. Không cần đâu, ta sẽ tự mình giải quyết.”
Đại Lệ ngạc nhiên, nhìn cô gái thanh tú rồi nhếch miệng. Mặc dù có chút khinh thường, nhưng nàng không thể nói ra.
Động tác tay của quản ngục nói cho nàng biết rằng, nàng tuyệt đối không được động vào cô gái này, tuyệt đối không được.
Điều này đã khơi dậy sự tò mò của nàng. Nữ nhân này là một người từng trải, vậy nên nàng có thể nhìn thấy sự nịnh nọt ẩn trong thái độ của quản ngục. Phải biết rằng bên ngoài và bên trong là hai thế giới khác nhau, rốt cuộc là chuyện gì mà lại khiến quản ngục sợ hãi như vậy?