Chương 1075: Phì Lão đã chết
Lúc Tô An Tây trằn trọc quay sang bên cạnh, Tây Mễ cũng đưa ra lựa chọn của mình.
“Tìm ta có chuyện gì?”
Trên sân thượng nơi cả hai thường uống rượu, A Thái nhận lấy cốc bia do Tây Mễ đưa qua, mỉm cười nói.
“Đã lâu không gặp, tìm ngươi uống rượu nói chuyện chút thôi.”
Tây Mễ nâng ly bia trong tay ra hiệu, sau đó uống một ngụm lớn.
“Tốt như vậy sao?”
A Thái không hề nghi ngờ hắn, sau khi cụng ly với Tây Mễ thì cũng ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
“Ngươi nói xem, nếu như sếp Lương không chọn chúng ta, bây giờ chúng ta sẽ như thế nào?”
Tây Mễ híp mắt, giọng nói có chút ảm đạm: “Ta nhớ rõ hồi còn đi học, điểm của ngươi rất cao. Có lẽ bây giờ ngươi đã mặc vest, mang giày da trở thành cấp trên của ta.”
A Thái cười nói: “Có lẽ ngươi đã là đội trưởng, ngươi đã làm việc chăm chỉ như vậy mà. Nhưng nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chỉ mới mấy năm mà thôi, nhưng mọi thứ đã qua.”
Tây Mễ đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau A Thái: “Có một số việc không thể chịu đựng được nữa, đừng trách ta.”
“Cái gì?”
Giọng nói của Tây Mễ rất nhỏ, A Thái nghe không rõ. Lúc hắn đang định hỏi lại, hắn cảm thấy cổ họng đau đớn, một sợi dây thép đang siết chặt lấy cổ hắn.
Tay của Tây Mễ rất vững vàng, không để A Thái tiếp tục vùng vẫy, chẳng mấy chốc, nam nhân bị siết cổ đã yếu ớt buông tay xuống, không còn hơi thở.
Tây Mễ buông tay ra, nhìn về một góc của sân thượng, lạnh lùng gật đầu. Sau đó, ở phía đối diện dùng ánh đèn pin chiếu lên xem như chào hỏi. Mặc dù biến mất rất nhanh, nhưng Tây Mễ biết tất cả cảnh tượng hắn vừa làm đã được đối phương quay lại. Một cảm giác bất lực khiến hắn ngã ngồi xuống bên cạnh A Thái.
“Ta không còn lựa chọn nào khác, nếu không ta sẽ chết. Ngươi không trách ta chứ?”
Tây Mễ không vội đứng dậy, chậm rãi vuốt hai mắt của người đã từng là bạn thân nhất của hắn: “Ta hứa với ngươi, chỉ cần ta chưa chết, ta sẽ chăm sóc gia đình ngươi cả đời.”
A Thái đã không thể trả lời câu hỏi này. Dưới ánh trăng, khuôn mặt của nam nhân mang một vẻ điềm tĩnh giống như được giải thoát, chứ không phải là vẻ mặt dữ tợn.
…
A Thái mất tích, Hoàng Mao Kim mất tích, ngay cả Thiêm Tử được sắp xếp bí mật nhất cũng mất tích.
Nếu không nhận ra điều này chứng tỏ danh sách của mình đã bị rò rỉ hoàn toàn, thì Lương Văn Xương cũng không ngồi được vào vị trí này.
“Mở họp.”
Lương Văn Xương lần lượt gọi điện thông báo cho bốn cấp dưới mà hắn nghi ngờ nhất với vẻ mặt u ám.
Kế hoạch này vẫn luôn được giữ bí mật. Ngoại trừ hắn, chỉ có bốn người này biết về nó. Giao dịch đằng sau toàn bộ vụ việc này khiến hắn không rét mà run.
Vừa bước vào phòng họp, nam nhân nhìn xung quanh với ánh mắt như sắp giết người, sau đó chậm rãi nói: “Trần Văn Diệu, Đàm Gia Đống, Phì Lão, A Hắc.”
Cả bốn người đều đứng thẳng lưng.
“Bốn người các ngươi ít nhất cũng đã đi cùng ta được mười năm. Bao năm qua, ta vẫn luôn coi các ngươi là anh em, không phải là đồng nghiệp, cho nên rất nhiều chuyện ta đều mắt nhắm mắt mở.”
Lương Văn Xương không kìm được lửa giận trong lòng, đấm mạnh vào chiếc bàn làm việc chất đầy tài liệu.
“Ầm!”
Nam nhân tức giận, những tờ giấy rơi đầy khắp mặt đất khiến mấy người kia tái mặt.
“Ta có ngăn các ngươi kiếm tiền không? Nếu như đã có lòng tham không đáy như vậy, vậy thì nói cho ta biết mạng người đáng giá bao nhiêu tiền?”
Lương Văn Xương nhìn từng người một: “Trong số các ngươi có người đã bán đứng kế hoạch Tân Thế Giới. Hãy nói cho ta biết, các ngươi đã bán nó với giá bao nhiêu?”
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
“Ta đã làm xong đơn xin ICAC điều tra. Hiện tại ngươi còn có cơ hội ra mặt. Nếu không, ta đảm bảo ngươi sẽ phải ngồi tù mọt gông!”
Vẫn không có ai lên tiếng.
“Bây giờ giao nộp súng của các ngươi ra đây, tiếp nhận điều tra.”
Lương Văn Xương lạnh lùng nhìn mấy ngươi kia: “Không ai có thể làm sạch sẽ đến mức như vậy. Tất cả tài khoản của các ngươi bao gồm cả khoản đầu tư ở nước ngoài sẽ được điều tra kỹ lưỡng. Chúc các ngươi may mắn.”
Nam nhân vừa dứt lời, cửa phòng họp đã bị đẩy ra, tám nam nhân mặc vest mang giày da lần lượt đi vào.
“Ta là Lục Chí Tương, điều tra viên cấp cao của văn phòng điều hành ICAC. Ta sẽ tiến hành điều tra các ngươi theo báo cáo của Lương Văn Xương, người đứng đầu đội phòng chống tội phạm. Hy vọng các ngươi sẽ phối hợp.”
Nam nhân có làn da ngăm đen đứng đầu nhìn quanh một vòng nói: “Ta hy vọng hôm nay ta đến đây là vô ích, bởi vì dù sao thì các ngươi cũng là tiền bối, và là anh hùng.”
“Anh hùng cũng phải ăn cơm.”
Trong sự im lặng, Phì Lão đang ngồi đột nhiên cười nói: “Mẹ ta cần phải ghép thận, con trai ta mắc bệnh di truyền. Ngươi nói ta phải chọn thế nào?”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Ta rất thông cảm, nhưng đó không phải là cái cớ để ngươi nhận tiền bán đứng đồng nghiệp của mình.”
Lục Chí Tương đáp lại với vẻ mặt vô cảm: “Luật là luật, không có ngoại lệ.”
“Vậy nên ta sẽ lấy mạng mình trả lại cho bọn hắn. Kể từ khi vợ con ta di cư đến Tinh Điều quốc, ta vẫn luôn chờ đến ngày này.”
Phì Lão nhanh chóng rút súng ra, nhắm vào cằm của mình, sau đó quay sang nhìn Lương Văn Xương.
“Xương ca, thực sự xin lỗi. Có đôi khi, bọn ta hoàn toàn không có lựa chọn.”
Nhìn thấy sát ý trong mắt Phì Lão, trong mắt Lương Văn Xương loé lên một tia không đành lòng: “Phì Lão, ngươi bỏ súng xuống. Ngươi vẫn còn cơ hội, chỉ cần ngươi nói ra là được.”
“Pằng!”
Tiếng súng chói tai cắt ngang lời nói của Lương Văn Xương.
…
Mười phút sau khi Phì Lão tự sát, một tin nhắn xuất hiện trên chiếc di động ẩn của Rebecca.
Nữ nhân đặt công việc trên tay xuống, ra hiệu cho mọi người ra ngoài trước rồi mở máy.
“Phì Lão đã chết, hoàn hảo.”
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ có sáu chữ.
Rebecca mỉm cười, xóa tin nhắn, rút sim điện thoại ra cắt thành từng mảnh rồi bước vào phòng tắm. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng nước chảy.