Chương 1086: Đánh cược
“Trị an nơi này không được tốt, lá gan của Tô tổng đúng là rất lớn.”
Tư Ngọc Trụ tâng bốc.
“Xem ra ngươi không hiểu ta rồi.”
Nụ cười của Tô Bình Nam thể hiện rõ sự kiệt ngạo của mình: “Nếu không, ngươi sẽ không nói như thế.”
Cuộc trò chuyện bình thường này khiến cho Tư Ngọc Trụ nhớ đến một số lời đồn mà hắn cho rằng không thể nào.
Bước vào phòng, Tô Bình Nam nhìn thoáng qua căn phòng vô cùng đơn giản, sau đó nhẹ gật đầu: “Rất phù hợp với ấn tượng của ta về ngươi.”
Ở trong hoàn cảnh càng đơn giản, tâm tư của con người lại càng nặng, càng phức tạp. Bọn hắn không cần những đồ trang trí vô dụng để tô điểm nội tâm của mình.
Một người có thể thuê một khách sạn hạng sao để viết quảng cáo nhưng lại sống trong ngôi nhà kiểu này chắc chắn là người có tham vọng.
“Đây là quà.”
Thu hồi suy nghĩ, Tô Bình Nam đưa cái túi trong tay cho Trần Thần đang cung kính đứng một bên: “Ta đã xem qua một vài cuộc phỏng vấn Tư tổng, luôn cảm thấy ngươi ăn mặc quá nghiêm túc. Cho nên ta muốn tặng ngươi một món quà.”
Tư Ngọc Trụ có chút ngoài ý muốn mở ra.
Một chiếc áo thun màu đỏ.
“Hồng hồng đỏ đỏ, nhất lộ trường hồng, là điềm tốt.”
Bây giờ Tư Ngọc Trụ còn chưa phải là một phú hào đỉnh cấp lúc nào cũng xuất hiện trong chiếc áo màu đỏ. Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn lên tiếng nói lời cảm ơn.
Hắn còn đang suy nghĩ Tô Bình Nam tặng mình chiếc áo thun màu đỏ rốt cuộc là có ý gì, lại hoàn toàn không biết Tô Bình Nam chỉ đang hạ một nước cờ sớm từ kiến thức của một thời không khác mà thôi.
Ngày sau, Tư Ngọc Trụ rất thích màu đỏ, mà bây giờ đây là món quà đầu tiên Tô Bình Nam tặng cho hắn, loại dấu ấn này đôi khi có tác dụng không thể tưởng tượng được.
Bữa tiệc cũng không giương cung bạt kiếm hoặc đấu võ mồm như Trần Thần đã tưởng tượng.
Ngược lại rất im lặng.
Nhìn hai nam nhân ăn rất ngon miệng, nữ nhân còn giúp mỗi người xới một lần cơm. Nhưng bầu không khí quá ngột ngạt khiến cho Trần Thần luôn nhanh mồm nhanh miệng có chút không biết làm sao.
“Người ta nói rằng ngươi là một truyền kỳ trong lòng thanh niên thế hệ này. Ngươi nghĩ gì về đánh giá đó?”
Buông đũa, Tô Bình Nam lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao, bầu không khí im lặng bị phá vỡ, Trần Thần bên cạnh lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Truyền kỳ?”
Nghe thấy từ này, Tư Ngọc Trụ vốn đang bình tĩnh, sắc mặt lại trở nên ảm đạm, có chút tự giễu lắc đầu: “Được làm vua thua làm giặc, ta tính là huyền thoại gì chứ. Nhưng cách đây vài ngày, ta nhận được thư của một học sinh khiến ta cảm thấy rất sâu sắc.”
“Viết cái gì?”
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi.
“Hắn nói ta không thể gục ngã, nếu không ta sẽ làm tổn thương tình cảm của một thế hệ.”
Nụ cười của Tư Ngọc Trụ có chút phức tạp: “Bây giờ ta có thể thản nhiên đối mặt với sự chất vấn và khinh bỉ của rất nhiều người, nhưng câu nói này lại khiến ta một đêm không ngủ.”
“Cho nên lần này ngươi thua không dậy nổi?”
Tô Bình Nam ngửa người ra sau, lời nói tru tâm.
Trần Thần lẳng lặng lắng nghe hai nam nhân nói chuyện. Sau khi suy nghĩ vài giây, nàng quyết định xen vào.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Theo Trần Thần, Tô Bình Nam đáng chết.
Là một trong những thiên tài kinh doanh không thể thiếu trong sự trỗi dậy của tập đoàn Cự Nhân, nữ nhân hiểu Tô Bình Nam chỉ ra vấn đề cốt lõi chính là muốn dập tắt niềm kiêu ngạo của ông chủ nàng.
Nàng biết rõ khẩu khí nội tâm quan trọng đối với nam nhân mà nàng sùng bái đến cỡ nào, vì thế nàng quyết định nhúng tay vào.
“Tô tổng kinh tài tuyệt diễm, chẳng qua thủ đoạn giấu tài quá cao minh, không xuất hiện trong tầm mắt của dân chúng. Thật ra ngươi mới là truyền kỳ. Không biết Tô tổng đối với hai chữ này cảm thấy thế nào?”
Tô Bình Nam nhìn đối phương một chút rồi quay người sang nhìn vào mắt của nam nhân đối diện, giọng điệu nghiêm túc đưa ra đáp án: “Thành bại luận anh hùng. Một người trở thành một truyền kỳ trên một con đường đồng nghĩa với việc trăm vạn người chết trên con đường đó.”
Tư Ngọc Trụ gật đầu. Ngày mốt tươi đẹp thì ngày mai sẽ có vô số người chết. Hiện thực tàn khốc như vậy đấy. Hắn rất đồng ý với quan điểm này.
“Có lẽ cũng có mười vạn người có trí thông minh giống như ngươi, bối cảnh giống như ngươi, còn có mấy ngàn người bối cảnh mạnh hơn ngươi, thậm chí bên cạnh ngươi đã có một vài người trở thành truyền kỳ.”
Tô Bình Nam nói tiếp: “Chỉ có đánh bại những người này, trở thành người duy nhất đội vương miện, thì người đó mới trở thành truyền kỳ.”
Nhìn Tư Ngọc Trụ, Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Bất luận ngươi gánh bao nhiêu nợ nần trên lưng, nhân mạch của ngươi còn chưa vứt bỏ ngươi. Cho nên lần này ngươi vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhưng chỉ lần này mà thôi. Nếu thua, ngươi không còn gì nữa.”
“Ta tin rằng ta sẽ thành công.”
Sau khi gánh một khoản nợ khổng lồ như vậy, Tư Ngọc Trụ như trút bỏ được gánh nặng, ngày càng trở nên tự do thoải mái: “Ta có thể đánh cược với Tô tổng, ngươi hãy cho ta ba tháng. Nếu ta không đánh được nửa giang sơn của thị trường chăm sóc sức khỏe, ta sẽ cung cấp cho ngươi sản phẩm Melatonin miễn phí.”
Hắn vừa nói xong, đừng nói Tư Ngọc Trụ hắn, ngay cả Trần Thần bên cạnh cũng căng thẳng theo.
Ba tháng, khoảng thời gian này cực kỳ quan trọng.
Trần Thần có lòng tin, đội ngũ bán hàng của tập đoàn Cự Nhân cũng có lòng tin. Chỉ cần cho bọn hắn ba tháng, bọn hắn nhất định giết ra một đường máu. Đến lúc đó, bọn hắn tuyệt đối không bị động giống như bây giờ.
“Ngươi thật sự muốn đánh cược với ta sao?”
Ánh mắt Tô Bình Nam không hề có sự lo lắng, cười như không cười nhìn nam nhân trước mặt.
“Còn phải xem Tô tổng có hào khí này hay không.”
Tư Ngọc Trụ cảm thấy hắn nên khích tướng đối phương một chút. Nghe nói Tô Bình Nam cực kỳ tự tin. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội.