Chương 1085: Tư Ngọc Trụ mời cơm
Tư Ngọc Trụ vẫn bấm số điện thoại trên danh thiếp.
"Tô tổng, trước đây ta vẫn luôn tìm cơ hội kết bạn với ngươi, nhưng không nghĩ tới lại vào lúc này."
Thực ra Tư Ngọc Trụ vẫn được coi là nhân tài của một thế hệ. Cho dù hắn đang gánh trên vai món nợ hơn hai tỷ, nhưng vẻ mặt khi nói chuyện vẫn bình tĩnh. Không thể nhìn ra được bất kỳ cảm giác túng quẫn nào.
"Ta cũng nghe danh của ngươi đã lâu."
Tô Bình Nam nhìn số điện thoại cố định trên màn hình, mỉm cười: "Không ngờ Tư tổng lại chọn ngành thực phẩm chức năng để làm lại từ đầu."
"Ta đã trốn đông trốn tây trong hai năm qua. Nếu ngươi không phiền, hãy đến ổ chó của ta ăn một bữa cơm bình dân, nếm thử tay nghề của ta."
Tư Ngọc Trụ cười nói: "Chỉ là không biết hiện tại Tô tổng có nguyện ý hạ mình tới đây hay không."
"Địa điểm."
Tô Bình Nam nói ngắn gọn: "Ngươi biết ý nghĩa của cuộc gặp gỡ lần này của chúng ta. Ta hy vọng sẽ có một kết quả tốt."
...
Lúc này hai người đều không biết vào thế kỷ hai mươi, bữa cơm này sẽ được dân chơi Hạ quốc vẽ thành bữa tối bí ẩn nhất ở Hạ quốc.
Sau này, với tư cách là một doanh nhân thành đạt, Tư Ngọc Trụ được không biết bao nhiêu là chương trình hỏi là đã nói gì trong bữa ăn, nhưng hắn giữ im lặng từ đầu đến cuối.
Ngay cả trong bữa tối trò chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ mà hắn đấu giá như một mánh lới quảng cáo, từ đầu đến cuối Tư Ngọc Trụ cũng không mở miệng nhắc đến bữa cơm hôm đó rốt cuộc đã nói những gì.
Chỉ là sau đó, trong một cuộc tranh luận ở Hàng Châu, khi được hỏi về một bữa cơm riêng với những đại gia và người giàu mới nổi hàng đầu, nam nhân này đã nhận xét về Tô Bình Nam - người hiếm khi xuất hiện trong nước.
"Mọi người nói ta khí phách hiên ngang, nhưng thật ra là không đúng. Theo ta thấy, người hiên ngang liều lĩnh vượt qua mọi thứ chỉ có một, đó chính là Tô Bình Nam."
Lúc Tư Ngọc Trụ nói câu này, hắn đã sớm thay ra bộ đồ vest và giày da. Trên người hắn mặc một chiếc áo màu đỏ tươi, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn với đời.
…
Nam thành, cảng Quế Hoa.
Trong ngôi nhà nhỏ trong con hẻm cũ. Đây là một gian phòng mà xuân hạ thu đông đều hiếm khi nhìn thấy mặt trời. Cách bày biện trong nhà có thể nói là đơn giản đến cực điểm.
Ngoại trừ Tư Ngọc Tú, rất ít người được bước vào đây. Đây cũng là lần đầu tiên Trần Thần nhìn thấy dáng vẻ ngôi nhà của nam nhân mà nàng ngưỡng mộ đến tận xương tủy.
"Đi theo ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ngươi nếm thử tay nghề của ta nhỉ."
Nam nhân mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc màu xanh có chút buồn cười, mỉm cười nói. Tốc độ thái rau củ không hề chậm lại chút nào.
Trần Thần mỉm cười, nhưng sự phấn khích trong lòng lập tức bị dập tắt bởi sự lo lắng dành cho nam nhân sắp đến.
"Tư tổng, khoảng thời gian này ta đã hỏi thăm về Cẩm Tú. Phong cách bọn hắn làm việc rất tàn nhẫn, gần như không chừa cho đối phương bất cứ đường lui nào. Còn tin đồn liên quan đến Tô Bình Nam thì càng đáng sợ hơn."
Trong mắt Trần Thần đong đầy lo lắng: "Bọn hắn tiếp xúc với chúng ta cũng không có tác dụng gì."
"Cẩm Tú muốn thôn tính Melatonin."
Tư Ngọc Trụ bỏ cá vào trong nồi, thành thục chiên cơm, mùi cơm lan tỏa khắp nơi: "Ta hiểu rõ Tô Bình Nam hơn ngươi. Người này làm việc rất độc đoán, sẽ không cho chúng ta cơ hội hít thở."
"Vậy mà ngươi còn muốn gặp hắn?"
Trần Thần ngạc nhiên: "Không phải kế hoạch ban đầu của chúng ta là tránh xa địa bàn của bọn hắn, dần dần xâm chiếm thị trường từ nông thôn sao? Bây giờ gặp mặt như vậy, rất nhiều thứ đã không còn chỗ để thả lỏng nữa."
"Ta rất ngưỡng mộ người này."
Tư Ngọc Trụ trả lời một cách không liên quan: "Ta được thanh niên thế hệ này ca ngợi là thần tượng. Ta bắt đầu từ con số không, và có xuất thân từ một trường đại học danh tiếng, nhưng Tô Bình Nam mới là một người lãnh đạo tiêu chuẩn. Về điểm này, ta kém xa hắn."
Trần Thần không nói nên lời.
Đúng là kẻ hiểu rõ bạn nhất chính là kẻ thù của bạn. Tập đoàn Cẩm Tú có thể phát triển thành một tập đoàn tài phiệt đa ngành như vậy chỉ trong vài năm, điều này khiến nữ nhân khâm phục.
"Sắp tới rồi, ngươi giúp ta dọn cơm đi, ta ra cửa tiếp đón. Sau ngày hôm nay, có lẽ duyên phận của chúng ta coi như chấm hết."
Hắn dùng tạp dề lau vết dầu trên tay một cách qua loa. Giọng điệu của nam nhân không gì không làm được trong mắt Trần Thần hiếm khi thổn thức như vậy.
...
Thương trường vốn như chiến trường. Có đôi khi vốn liếng đại diện cho hết thảy.
So ra thì vốn liếng của tập đoàn Cẩm Tú hùng hậu đến dọa người. Nếu như nói tập đoàn Cẩm Tú là một đại hán được vũ trang đầy đủ, như vậy tập đoàn Cự Nhân ngã xuống tựa như một đứa bé tay không tấc sắt.
Không có phần thắng.
Đây chính là suy nghĩ chân chính trong đầu Tư Ngọc Trụ. Hắn thật sự không ngờ khứu giác đối phương lại linh mẫn như vậy. Bây giờ hắn chỉ có thể làm một việc.
Kéo dài thời gian.
Nam nhân có lòng tin cực lớn, chỉ cần ứng phó được qua ngày hôm nay, kéo dài thêm ba tháng, như vậy không có ai có thể đỡ nổi hắn.
Bao gồm cả Tô Bình Nam, một kiêu hùng khiến nhiều người xanh mặt.
…
Tô Bình Nam đến một mình.
Đội xe đậu ngoài ngõ, một nam nhân cầm túi, lưng thẳng tắp như tiêu thương bước vào.
“Tô tổng? Chỉ một mình ngươi?”
Tư Ngọc Trụ chờ ngoài cửa không khỏi kinh ngạc vì đối phương còn quá trẻ. Mặc dù chưa từng gặp mặt nhưng khí chất trên người không thể giả được. Hắn lập tức nhận ra đối phương.
“Đúng, chỉ một mình ta.”
Tô Bình Nam chủ động đưa tay: “Nếu Tư tổng đã tự mình xuống bếp, vậy đây chính là bữa tiệc gia đình, cần chi phải mang theo nhiều người.”
Tư Ngọc Trụ cảm nhận được sức mạnh trong cái bắt tay của đối phương.
Khác với bàn tay thư sinh trói gà không chặt của hắn, tay của đối phương rất thô ráp, tuyệt không giống một vị chủ tịch có sản nghiệp to lớn.