Chương 1084: Hiểu chuyện hơn
Thấy vẻ mặt không thể tin được của nàng, quản ngục sợ Tô An Tây xảy ra chuyện nên đã thề độc nói rằng đó là chủ ý của chính Tô Bình Nam, điều này khiến nữ nhân nhẹ nhõm hơn.
Đôi mắt của Đại Lệ rất độc, nàng có thể nhìn ra Tô An Tây là cô gái nhỏ có suy nghĩ muốn được cống hiến. Chẳng lẽ anh trai nàng muốn nàng vào đây để hiểu được mặt tối của xã hội?
Suy nghĩ của nữ nhân ít học này rất đơn giản, nhưng nó đi thẳng vào điểm mấu chốt. Nàng nghĩ đây cũng giống như việc một số quan chức gửi con cái mình vào phục vụ trong quân đội.
Sau khi hiểu ra, Đại Lệ đã run lên vì phấn khích.
Phải biết rằng trong tam giới cửu lưu ở Thiên Đô, có một cái tên giống như huyền thoại.
Tiểu Hồng Bào, Tô Bình Nam.
Với địa vị như nàng, cái tên này tuy đã được nghe nhiều, nhưng người thì chưa nhìn thấy.
Không phải là không có cơ hội, mà nói trắng ra là không đủ tư cách.
Có một điều rất kỳ lạ ở Thiên Nam, đó là Tô Bình Nam đang dần dần trở thành một huyền thoại trong giới giang hồ cấp thấp này.
Chuyện gì cũng có thể kể ra. Đại Lệ còn tưởng rằng những người khác phóng đại lên thôi, nhưng sau khi tiếp xúc với đủ loại người, không ai dám nói lời nào không phải về người này, tất cả đều nói với giọng điệu bái phục.
Sau khi qua lại nhiều lần, Đại Lệ tự nhiên cũng bị đồng hóa. Hiển nhiên nữ nhân biết làm quen được với em gái của Tiểu Hồng Bào mang lại lợi ích thế nào cho mình.
…
“Tại sao?”
Tô An Tây có chút khó hiểu.
“Hai cô gái đó chơi thứ này, ta có thể ngửi ra được.”
Đại Lệ làm động tác chơi hàng cấm, nhỏ giọng giải thích: “Chơi thứ này cho dù có xịt bao nhiêu nước hoa lên người thì vẫn có mùi.”
Đại Lệ đã đúng.
Nửa tiếng sau khi tắt đèn, một cô gái đã lên cơn nghiện. Dưới ánh trăng, cô gái điên cuồng cắn chăn, sau đó liên tục cào cấu vào tường.
Lực tay quá lớn khiến móng của cô gái nhanh chóng rụng ra, máu tươi vương vãi khắp nơi. Mọi người trong phòng giam đều im lặng chứng kiến hành vi điên cuồng của nàng, không một ai lên tiếng.
Đại Lệ giữ người Tô An Tây đang muốn đến giúp đỡ: “Đừng đi, bây giờ nàng có thể làm ra bất cứ điều gì. Trốn sau lưng ta, ta sẽ bảo vệ cho ngươi.”
Nhưng đây không phải là điều khiến Tô An Tây sợ hãi nhất.
Cô gái còn lại nhìn thấy bạn mình phát điên không những không ngăn cản, mà còn tỏ ra chán ghét. Nàng thở dài một hơi, lấy từ trên tóc ra một thứ bọc trong túi nhựa, sau đó nuốt xuống trước sự chứng kiến của mọi người.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Tô An Tây có thể nhìn thấy rõ ràng, thứ trong tay cô gái kia rất mỏng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng khiến người ta sợ hãi.
“Nuốt lưỡi dao.”
Đại Lệ trả lời: “Làm như vậy sẽ được gửi về nhà, thay vì bị đưa đến trung tâm cai nghiện ma túy. Cô gái này là khách quen.”
Cảnh tượng trước mắt giống như địa ngục.
Tô An Tây bị đảo lộn hoàn toàn về nhận thức, trong lòng vô cùng hoang mang.
Sự việc nhanh chóng kết thúc.
Từ thủ pháp và cách xử lý khi quản ngục tiến vào có thể thấy rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Nhìn cô gái bị trói mang ra ngoài như mổ lợn trong ký ức của mình, Tô An Tây đã sốc đến nỗi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
Hai cô gái đến rồi đi trong vội vã. Tô An Tây không biết hai cô gái đi đâu, nhưng các nàng đã để lại một ký ức sâu sắc.
Có lẽ đúng như lời Đại Lệ đã nói, loại người này không đáng để thương hại. Nhưng nó cũng khiến nàng hoàn toàn hiểu rằng thế giới phức tạp hơn nhiều so với những gì nàng biết. Nàng chợt hiểu ra tại sao anh trai không muốn quản nàng nữa.
Có lẽ đây là điều Tô Bình Nam muốn nàng tự mình nhìn thấy. Cô gái yếu ớt nghĩ.
…
"Tạm biệt."
Dưới ánh mặt trời, Tô An Tây lấy lại tâm trạng, nghiêm túc vẫy tay với tòa nhà phía sau. Nàng thề sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Mới có năm ngày thôi.
Cô gái không thể tưởng tượng được những người ở lại đây năm năm hay thậm chí mười năm sẽ bị méo mó đến mức nào. Nàng cũng không muốn nghĩ về điều đó.
"An Tây."
Cách cánh cửa mười mấy mét, Tô Văn Văn dựa vào bên phải một chiếc xe việt dã màu đen, mỉm cười nhìn Tô An Tây có chút chật vật.
"Văn Văn ca."
Hốc mắt của cô gái lập tức đỏ lên.
"Không được khóc."
Tô Văn Văn nghiêm mặt nói: "Thẳng lưng và ngẩng cao đầu. Con người chỉ cần trải qua đau khổ và kiên trì cố gắng sẽ làm nên đại sự. Nếu như ngươi không thể chịu được một việc nhỏ như vậy thì tự mình về đi!"
Những lời tàn nhẫn này khiến Tô An Tây sững sờ tại chỗ.
Tô Văn Văn xua tay cười khổ: "Đây là nguyên văn lời của Nam ca. Đúng rồi, còn một câu nữa."
"Câu gì?"
Dáng vẻ Tô An Tây có chút ngơ ngác.
"Đừng nói nữ nhân không bằng nam nhân. Thủy hoàng đế khi còn trẻ đã có thể càn quét Lục Hợp. Võ Tắc Thiên có thể nhẫn nhịn cạo đầu xuất gia. Chút gian khổ như vậy đã chịu không nổi thì làm con gái Tô gia làm gì nữa."
Nghe vậy, Tô An Tây lập tức thu lại nước mắt sắp trào ra, đứng thẳng lưng lại.
Những lời này toàn là lời dạy dỗ nghiêm khắc, Văn Văn ca không thể nào nói ra được, cũng chỉ có Nhị ca kiêu ngạo đến tận xương tủy, không sợ làm kẻ địch của thiên hạ mới có thể nói ra.
"Hiểu chuyện hơn nhiều rồi."
Tô Văn Văn gật đầu, giúp cô gái mở cửa xe: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa phải nói với ngươi."
"Chuyện gì vậy?"
Tô An Tây hỏi.
"Hồ Đại Hải đã nhận hai mươi vạn phí hoà giải của đối phương, quyết định không lật lại bản án, sau đó cả nhà cũng rời đi."
Nhìn Tô An Tây đang ngơ ngác, Tô Văn Văn khởi động xe: "Về phần làm thế nào, đợi đến khi ngươi nghỉ ngơi tốt rồi có thể tự mình quyết định."
"Nhị ca đâu?"
Tô An Tây trở lại dáng vẻ trầm tính như thường ngày, yếu ớt nói.