Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1083 - Chương 1083 - Đại Lệ

Chương 1083 - Đại Lệ
Chương 1083 - Đại Lệ

Chương 1083: Đại Lệ

Lần này đến Quảng thành, bao gồm cả Đỗ Cửu thì có 53 nhân viên an ninh, nhưng lựa chọn giữa Sinh Mệnh số một và Melatonin, 52 người đã chọn sản phẩm Melatonin.

Người duy nhất chọn Sinh Mệnh số một là Đỗ Cửu.

Nhưng lý do Đỗ Cửu đưa ra lại để khiến Tô Bình Nam và Tô Định Bắc dở khóc dở cười.

“Ta không biết sản phẩm nào cả. Ta chỉ biết ta sẽ chọn những thứ của lão đại. Nếu như không chọn, ta sẽ không vượt qua được rào cản trong lòng.”

Vẻ mặt Đỗ Cửu nghiêm túc đến lạ thường. Nếu lão đại muốn hắn nói thật, hắn tuyệt đối sẽ không che giấu.

“Tại sao chứ?”

Tô Định Bắc nhìn Tô Bình Nam, vẫy vẫy cuốn sách nhỏ trong tay: “Thứ này mà cũng có người tin?”

Phải biết rằng tố chất của nhân viên an ninh của Cẩm Tú không thấp, nhưng nàng không thể hiểu nổi sao bọn hắn có thể tin vào một quyển sách mỏng như vậy. Nàng thật sự không thể hiểu được.

“Khách hàng Melatonin nhắm vào không phải là những người như ngươi.”

Tô Bình Nam không hề ngạc nhiên với kết quả này. Hắn biết chính xác Melatonin làm thế nào càn quét Hạ quốc ở một thời không khác: “Những người tỉnh táo luôn luôn là thiểu số.”

Nam nhân trả lời.

Tô Định Bắc chắc chắn thuộc nhóm người tỉnh táo. Mặc dù nàng không thể hiểu tại sao cuốn sách nhỏ này lại có uy lực lớn đến như vậy, nhưng nó không ngăn được nàng đưa ra quyết định ngay lập tức.

“Sản phẩm này tẩy não thật sự rất khủng khiếp. Trong trường hợp này, hiệu quả chữa bệnh ngược lại không phải là vấn đề.” Tô Định Bắc lập tức quay người nhìn nhị ca của mình: “Thu mua hoặc phá hủy. Nếu không, các thực phẩm chức năng mà chúng ta đã dày công xây dựng trong hai năm qua sẽ thất bại thảm hại.”

Đối với phản ứng của Tô Định Bắc, Tô Bình Nam hài lòng gật đầu.

Nam nhân biết sức ảnh hưởng của Melatonin, trải nghiệm ở một thời không khác chính là câu trả lời tốt nhất. Do đó, Tô Bình Nam rất tán thành với phân tích của Tô Định Bắc.

“Điều lợi hại nhất không phải là sản phẩm này.”

Tô Bình Nam khẽ lắc đầu, nhìn Tô Định Bắc: “Mà là người tên Tư Ngọc Trụ này.”

“Nhị ca, ý của ngươi là?”

Tô Định Bắc nhìn Tô Bình Nam với đôi mắt lạnh lùng.

“Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú muốn trở thành vô địch, phải có một người lãnh đạo như vậy.”

Tô Bình Nam trả lời: “Chỉ là loại người này thường rất kiêu ngạo. Nếu không thể đạt được thỏa thuận, bọn hắn sẽ làm một trận ra trò. Bây giờ sức mạnh vốn có của Cẩm Tú chưa chắc đã cạnh tranh được với những doanh nghiệp nhà nước lâu đời, chứ chưa nói đến doanh nghiệp tư nhân”.

Trong lúc nói chuyện, Tô Bình Nam lộ ra vẻ kiêu ngạo và khinh thường. Thời thế thay đổi, anh hùng xuất hiện. Đây là thời đại tốt nhất cho Hạ quốc, và Tư Ngọc Trụ chính xác là đối thủ mạnh nhất.

...

Trong khi Tô Bình Nam và Tô Định Bắc đang tính toán chiến lược, Tô An Tây cuối cùng cũng bước ra khỏi trại tạm giam khiến nàng suýt chút nữa thì phát điên.

Năm ngày, Tô An Tây cảm thấy trong nháy mắt mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Trong năm ngày này, những chuyện xảy ra với nhiều người khiến Tô An Tây lần đầu tiên nhìn thấy lòng người có thể đen tối đến mức nàng không thể hiểu được. Đồng thời cũng khiến nàng nhìn thấy một mặt cực kỳ tàn khốc của xã hội thực tế.

Cuộc sống thì vẫn ổn, chủ yếu là do tâm lý tác động.

Ăn không ngon, ngủ không yên. Đừng nói đến chuyện tắm rửa trang điểm, mỗi ngày được thay đồ lót cũng trở thành chuyện cực kỳ xa xỉ.

Nhưng nàng không cảm thấy tủi thân quá nhiều.

Tô An Tây biết rõ cho dù anh trai phớt lờ nàng, thì nàng vẫn là em gái của Tô Bình Nam trong mắt người khác. Chỉ cần là em gái của Tô Bình Nam, không ai dám bắt nạt nàng. Cảm giác này khiến Tô An Tây cảm thấy rất ấm áp.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, không khí trong lành.

Tô An Tây hít sâu vài hơi, nhìn về phía trại tạm giam phía sau, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi.

Thì ra con người thực sự có thể làm ra bất cứ điều gì.

Mãi đến bây giờ, Tô An Tây vẫn không thể quên những gì xảy ra với mình vào đêm thứ ba.

Vụ việc xảy ra nửa tiếng sau khi tắt đèn vào ban đêm, những người mới vào không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, cửa sắt phòng giam bị đẩy ra. Quản ngục đã đưa hai cô gái trẻ bị bắt vì tội bán dâm vào phòng tạm giam. Dưới ánh đèn lờ mờ, các nàng trông còn rất trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn Tô An Tây vài tuổi, khuôn mặt vẫn còn sự non nớt.

“Chị, mong được giúp đỡ.”

Cô gái có dáng người cao hơn rõ ràng là người từng trải. Nàng đã nhìn ra được địa vị của Tô An Tây từ cách sắp xếp giường chiếu, vậy nên lập tức cúi người chào hỏi với vẻ mặt nịnh nọt.

Tô An Tây ngơ ngác gật đầu, xem như là chào hỏi. Hai cô gái thấy Tô An Tây không có hứng thú nói chuyện thì cũng rất hiểu chuyện, im lặng đứng yên tại chỗ giống như hai con chim cút.

“Đừng để ý đến các nàng.”

Đại Lệ mỉm cười nịnh nọt với Tô An Tây.

Đại Lệ là khách quen ở đây, có thể xem là người có kinh nghiệm.

Không phạm tội danh lớn, nhưng lại liên tục phạm những tội nhỏ lẻ. Hơn nữa, nữ nhân này rất giỏi tránh nặng tìm nhẹ, và cũng rất hiểu chuyện, vậy nên quan hệ với quản ngục không phải thân thiết bình thường.

Nhờ lời nói bóng gió của quản ngục, nàng đã biết lai lịch của cô gái này.

Nói thật là Đại Lệ gần như sợ chết khiếp. Giọng điệu của nàng khi nói với Tô An Tây có thể nói là vô cùng lịch sự.

Ban đầu nàng vẫn không tin.

Cô gái tao nhã như trong tranh này vậy mà lại là em gái của Tiểu Hồng Bào? Hơn nữa, em gái của Tiểu Hồng Bào như mặt trời ban trưa đó lại bị bắt giữ sao?

Đùa cái gì vậy!

Nàng biết tập đoàn Cẩm Tú mạnh đến mức nào. Em gái của chủ tịch tập đoàn có thể vào trại tạm giam được sao?

Bình Luận (0)
Comment