Chương 1082: Không được phép nói dối
“Tìm hắn cũng vô dụng, nhưng ta cam đoan bọn ta chắc chắn sẽ trả tiền.”
Mặc dù Trần Thần sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng nói. Cô gái biết số tiền nợ của ông chủ mình chồng chất như núi, cho nên đã hiểu lầm rằng những người này là người đến đòi nợ thuê.
“Ta không muốn đòi tiền, mà là có người muốn gặp ông chủ các ngươi bàn chuyện hợp tác.”
Đỗ Cửu đáp lại. Lần này để hắn dẫn đội không phải ý của Tô Bình Nam, mà là hắn chủ động xin đi giết giặc. Bởi vì hắn đã quen với sự kiêu ngạo và tự tin của Tô Bình Nam, và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lão đại coi trọng một người như vậy. Phải biết rằng đối phương chẳng qua chỉ là một tên vô dụng nợ nần chồng chất mà thôi. Điều này ít nhiều cũng khiến hắn tò mò, rốt cuộc tên này lợi hại đến mức nào.
“Hợp tác?”
Trần Thần lấy lại bình tĩnh, nhìn quần áo của Đỗ Cửu và những người khác, nhanh chóng tin lời đối phương nói. Bộ vest trên người những người này rất tinh xảo, thoạt nhìn cũng không phải hàng kém chất lượng. Bọn côn đồ đòi nợ thuê không mua được bộ vest Armani đắt tiền như vậy.
“Phải.”
Đỗ Cửu cúi người, vô cùng lịch sự đưa cho Trần Thần một tấm danh thiếp, sau đó lẳng lặng chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn chưa bao giờ làm trái mệnh lệnh của Tô Bình Nam. Nếu lão đại đã nói hắn phải lịch sự, vậy thì hắn phải tuân theo mệnh lệnh mà làm việc.
“Được.”
Trần Thần gật đầu, nhưng dưới vẻ mặt có vẻ bình tĩnh đó, trong lòng nàng đang dậy sóng lớn.
Chuyện mà nàng lo lắng nhất tới rồi.
Danh thiếp rất ngắn gọn, chỉ có bảy ký tự.
Tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam.
…
Trong khách sạn, lúc Trần Thần đưa danh thiếp cho Tư Ngọc Trụ, vẻ mặt hắn có chút khó coi. Bắt đầu lại lần nữa ở ngành thực phẩm chức năng, với nghiệp vụ và thủ đoạn của Tư Ngọc Trụ, sao hắn có thể không biết rõ lai lịch đối thủ của mình.
Sau sự sụp đổ vang dội của ba nhà máy, các sản phẩm của Cẩm Tú đã chiếm hơn một nửa giang sơn. Hơn nữa, từ phong cách của tập đoàn Cẩm Tú có thể thấy tên tài phiệt này làm việc rất độc đoán, có thể nói là tàn nhẫn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn chọn Chiết thành để bắt đầu lại từ đầu. Dù sao doanh thu của Sinh Mệnh số một ở đây cũng không tốt, có thể cho hắn thời gian lấy lại sức quan trọng nhất.
Hắn không ngờ tên bạo chúa đáng sợ có lai lịch phức tạp này lại có phản ứng nhanh như vậy.
Tư Ngọc Trụ biết rõ cái tên Tô Bình Nam này.
Dù sao thì hắn cũng khác với người dẫn chương trình Nghiêm Thu Khiết. Năm đó, tập đoàn Cự Nhân rất thành công, vòng quan hệ cũng đông hơn rất nhiều. Trong số đó có rất nhiều người là người dẫn đầu thời đại này.
Hắn có mối quan hệ thân thiết với lão nhị trong anh em Lưu gia khởi nghiệp làm thức ăn gia súc ở Tứ Xuyên. Mà Lưu Vĩnh Hành là một thành viên quan trọng của Thiên Nam Hội, đồng thời cũng là cổ đông nhỏ của ngân hàng Cẩm Tú.
Về phần Tô Bình Nam, một câu nói của Lưu Vĩnh Hành khiến hắn ghi tạc ở trong lòng.
“Nhất định không được động vào hắn, có thể hợp tác thì không được xung đột. Đường lối của người này rất đáng sợ.”
…
Một phát hiện lớn của nhân loại nhanh chóng càn quét thế giới từ đại học Yale. Nó và công nghệ nhân bản được gọi là hai bước đột phá lớn trong khoa học sự sống trên thế giới.
Tinh Điều quốc phát cuồng vì nó, Đông Doanh sôi sục vì nó...
Tô Bình Nam lật xem các bản trích được mang đến từ cửa hàng in ấn, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Chiêu trò rất quen thuộc.
Quảng cáo được coi là một cuốn sách thần trong tương lai này lại xuất hiện trước mặt nam nhân một lần nữa, khiến hắn nhớ lại một thời không khác.
“A Cửu.”
Tô Bình Nam chỉ vào tài liệu đặt trên bàn: “Mỗi người lấy một cuốn, bảo đám nhân viên an ninh mà ngươi đưa theo đọc hết một lần, sau đó hãy nói cho ta cảm nhận.”
Mười phút sau, Đỗ Cửu đẩy cửa phòng làm việc của Tô Bình Nam ra.
“Đọc xong rồi?”
Tô Bình Nam hỏi.
“Đọc xong rồi.”
Sau khi nghe câu trả lời của Đỗ Cửu, Tô Bình Nam chỉ vào bảng câu hỏi mà hắn vừa cho người in ra: “Nhớ kỹ, điều ta muốn nghe là sự thật. Tất cả mọi người bao gồm cả ngươi không được phép nói dối.”
Vẻ mặt Tô Bình Nam rất nghiêm túc. Sau khi Đỗ Cửu nhận lấy bảng câu hỏi thì lập tức cúi đầu: “Lão đại yên tâm, ai dám nói dối, ta sẽ chặt chân hắn.”
Tô Bình Nam nghe thấy những lời này thì trừng mắt nhìn đối phương: “Bỏ cái thói giang hồ đó đi, đừng có hở tí là chém giết như vậy.”
Mặc dù giọng điệu của nam nhân đang phê bình, nhưng vẻ mặt lại không quá khó chịu.
Con người là những sinh vật kỳ lạ. Những thứ khắc sâu trong xương tủy khó có thể xóa bỏ hoàn toàn khi môi trường thay đổi.
Hiện tại, Tô Bình Nam đã có một gia nghiệp lớn, một sự nghiệp thành công, nhưng dấu ấn của một thời không khác trong nhiều thập kỷ vẫn khiến hắn có tâm lý thích sự đơn giản và thẳng thắn của đám người thô lỗ như Đỗ Cửu hơn là sự đạo đức giả của giới thượng lưu.
...
Đỗ Cửu đã mang bảng câu hỏi về, rồi đặt nó lên bàn. Sau khi Tô Định Bắc hoàn thành số liệu thống kê, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Nàng cũng đã đọc cuốn sách quảng cáo càn quét thế giới đó. Trong mắt cô gái, cuốn sách này đúng là vớ vẩn, vớ vẩn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lối hành văn hoa mỹ, nhưng nội dung khiến cô gái chẳng dám khen. Cái gì mà tổng thống của Tinh Điều quốc, bí quyết trường sinh và chữa bách bệnh của giáo hoàng La Mã. Bất cứ ai có tư duy bình thường đều sẽ không tin.
Tuy nhiên, các câu trả lời trong bảng câu hỏi lại khiến nàng sững sờ.