Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1088 - Chương 1088 - Thu Mua Cự Nhân

Chương 1088 - Thu mua Cự Nhân
Chương 1088 - Thu mua Cự Nhân

Chương 1088: Thu mua Cự Nhân

Đỗ Cửu hút đến điếu thuốc thứ tám mới nhìn thấy lão đại từ trong ngõ nhỏ bước ra.

Nam nhân lập tức tiến lên đón.

“Để lại hai chiếc cùng tài xế. Về sau bọn hắn chính là xe và tài xế đặc biệt dành cho Tư tổng.”

Tô Bình Nam dặn dò một câu. Đỗ Cửu lập tức gật đầu đồng ý.

Xe khởi động.

Nhìn Tô Bình Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, Đỗ Cửu nhịn không được liền hỏi: “Lão đại, người này thật sự đáng để coi trọng như vậy sao?”

“Tập đoàn Cẩm Tú cần soái tài.”

Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà, ung dung trả lời một câu: “Chúng ta đang không ngừng mở rộng, cho nên hắn là người chúng ta cần. Tâm tư của Lâm Phóng không nằm ở các sản phẩm chăm sóc sức khỏe, hơn nữa thị trường lại quá lớn nên phải có một người lãnh đạo đủ tiêu chuẩn.”

“Nhưng hắn sẽ thành thật làm việc cho chúng ta sao?”

Đỗ Cửu không thay đổi được tư duy giang hồ của mình, vẫn có chút không yên lòng.

“Hắn có kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào thì cũng chỉ là một thương nhân.”

Tô Bình Nam hít một hơi điếu xì gà: “Bức hắn đến tuyệt lộ, sau đó đưa cho hắn một điều kiện khiến hắn không cách nào từ chối.”

“Không khó.”

Nam nhân trả lời.

Trong sảnh ghi hình Đối Thoại Vận May của đài truyền thành Quảng thành, MC Nghiêm Thu Khiết có vẻ lơ đễnh.

Cuối cùng, doanh nhân Lâm Phóng mà nàng có nhã ý mời đã không xuất hiện.

Ông chủ của các doanh nghiệp khác không một ai đến. Tổ tiết mục đành phải để mấy ông chủ lớn từng lập công lớn trong ngành ngoại thương lên ba hoa chích chòe. Nội dung đơn giản chỉ là hoài niệm lại năm đó mình đã chịu khổ phấn đấu ra sao, khiến cho MC nhìn quen ngồi như nhai sáp nến.

Sau khi kết thúc thu hình, còn chưa kịp thay trang phục, bạn thân của nàng Tưởng Nhiên đã gọi điện thoại đến.

“Để ta nói cho ngươi nghe một tin tức mà ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”

Bạn thân của nàng vẫn ríu rít giống như mọi khi: “Y tế Cẩm Tú thay máu. Có tới sáu ngàn người đã bị sa thải và số tiền bồi thường dự tính hơn trăm triệu. Giám đốc Lâm mà ngươi quan tâm cũng đã chủ động từ chức, đồng thời đã bị chuyển sang bộ phận khác.”

Số tiền hàng trăm triệu khiến Nghiêm Thu Khiết hiểu rõ sức mạnh của đồng tiền phải hít một hơi.

“Nhiều tiền như vậy sao?”

Nữ nhân kinh ngạc hỏi.

“Có sai lầm xảy ra.”

Tưởng Nhiên cười khanh khách: “Ta nói cho ngươi biết, bây giờ tin tức này đã khiến cho tất cả các ông trùm kinh doanh hàng đầu phải nhìn Tô Bình Nam bằng cặp mắt khác. Người này làm việc quy củ sâm nghiêm, tráng sĩ chặt tay không chút do dự. Hơn nữa, hắn còn rất trẻ. Chồng và ba chồng của ta đều đánh giá hắn là tinh anh trong những người trẻ tuổi.”

“Mất tiền còn là chuyện tốt sao?”

Mặc dù nàng từng tiếp xúc với không ít doanh nhân, ngày thường cũng chỉ trì tiết mục tài chính và kinh tế, nhưng nàng không rõ vì sao một số tiền bồi thường lớn đến như vậy lại bị coi nhẹ.

“Câu nói “sinh tang, tử lạc” rất đúng với doanh nghiệp.”

Tưởng Nhiên cười khanh khách: “Tin tức lớn nhất không phải cái này, mà là ngươi có biết ai tiếp nhận lại y tế Cẩm Tú hay không?”

“Là ai?”

Lâm Phóng trong suy nghĩ của Nghiêm Thu Khiết có thể nói là xuất sắc. Nàng không nghĩ ra ai có thể thay thế được hắn.

“Nhân vật phong vân hai năm trước, được xem là Bill Gates của Hạ quốc, chủ tịch Tư Ngọc Trụ của Cự Nhân.”

Ở đầu dây bên kia, Tưởng Nhiên thuật lại toàn bộ lời của chồng mình: “Có thiên tài kinh doanh này đứng đầu, cùng với lực chấp hành của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam sẽ trở thành bất khả chiến bại trên thị trường sản phẩm chăm sóc sức khỏe trong mười năm tới hoặc thậm chí lâu hơn.”

Đúng là tin tức lớn.

Im lặng hơn nửa ngày, Nghiêm Thu Khiết mới lắp bắp nói: “Tập đoàn Cự Nhân mắc nợ đến hai trăm năm mươi triệu nhân dân tệ. Vấn đề nợ nần của Tư Ngọc Trụ có ảnh hưởng đến sự phát triển của tập đoàn Cẩm Tú không?”

“Ngươi đúng là một MC chương trình tài chính kinh tế không hợp cách chút nào. Ngươi đọc lại tin tức tài chính và kinh tế đi. Tập đoàn Cẩm Tú vừa tuyên bố sẽ chi sáu mươi triệu nhân dân tệ để mua lại toàn bộ sản phẩm của tập đoàn Cự Nhân, bao gồm mạng lưới bán hàng và tòa nhà đang xây dựng dở dang.”

“Thủ bút thật lớn.”

Nghiêm Thu Khiết thè lưỡi một cách đáng yêu: “Làm như vậy có đáng giá không? A Nhiên, ngươi nói cho ta biết có cách nào để Tô Bình Nam xuất hiện trong chương trình của ta không? Lại mời Hải Quảng Đại đến, chương trình nhất định sẽ bùng nổ.”

“Ngươi điên rồi. Hiện tại Hải Quảng Đại coi trời bằng vung. Thời gian này, hắn đang phóng vệ tinh với đám người ở quốc gia gấu bắc cực, có thời gian để ý đến ngươi?”

Đầu dây bên kia, Tưởng Nhiên hiển nhiên bị suy nghĩ điên cuồng này của Nghiêm Thu Khiết hù dọa, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hải Quảng Đại điên rồi. Hắn không chỉ muốn mày mò vệ tinh mà còn có ý định thổi bay dãy Himalaya để tạo ra một vùng đất màu mỡ có thể nuôi sống toàn bộ người Hạ quốc. Ngươi nhất định phải tránh xa người này. Hơn nữa, dựa theo tính cách của Tô Bình Nam, muốn cho hắn xuất đầu lộ diện độ khó lại càng lớn. Ngươi đừng có suy nghĩ khác người nữa.”

“Về phần có đáng để mua lại Cự Nhân hay không?”

Tưởng Nhiên cảm thấy hứng thú: “Thiên lý mã còn phải xem ai cưỡi, cứ rửa mắt mà chờ xem.”

“Ngươi nói cho ta biết cái nhìn về việc thu mua Cự Nhân đi.”

Trong phòng khách trên tầng cao nhất của tòa nhà Phúc Nguyên ở Quảng thành, Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc đang rót nước cho mình, cau mày nói: “Chỉ sợ rất nhiều người cho rằng ta điên rồi, bỏ ra một số tiền rất lớn để mua lại một xí nghiệp xin phá sản, nhưng ta muốn lắng nghe suy nghĩ của ngươi như thế nào.”

“Lộ tuyến phát triển kinh tế sẽ không thay đổi. Tập đoàn Cẩm Tú nên ra ngoài, chiếm đoạt chính là phương thức tốt nhất.”

Tô Định Bắc đứng thẳng, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ tự tin: “Ta cảm thấy đây là một vụ mua bán tốt.”

“Tốt chỗ nào?”

Tô Bình Nam bắt đầu từng bước bồi dưỡng tầm nhìn chiến lược và thế cục cho cô em gái ruột của mình.

Bình Luận (0)
Comment