Chương 1094: Họa phúc đi đôi
Công ty luật của Chu Lỵ mấy năm gần đây phất lên nhanh chóng, trải qua mấy vụ án thương mại nổi tiếng, gần như đã chiếm được vị trí số 1 của Thiên Nam.
Nhiều người nghĩ rằng Chu Lỵ có được như ngày hôm nay là do tập đoàn Cẩm Tú đã chọn nàng làm một trong những người đứng đầu bộ phận pháp lý của mình.
Mọi người đều nghĩ rằng Chu Lỵ đã gặp may mắn. Tập đoàn Cẩm Tú đang hưng thịnh lần đầu tiên chọn một luật sư thực tập vô danh làm đối tác.
Không có mấy ai biết được thật ra hai người đã quen biết từ lâu, bao gồm Tô An Tây và Tô Định Bắc. Khi quen với Tô Bình Nam, Chu Lỵ vẫn còn là một sinh viên đại học chuẩn bị cho kỳ thi tư pháp.
Gia đình nghèo khó, ba nghiện rượu, mẹ bị cho thôi việc, khi đó Chu Lỵ đang gặp khó khăn. Ngươi nên biết rằng những tài liệu cồng kềnh và các phân tích vụ án khác nhau không hề rẻ, đó là cả một gia tài đối với một sinh viên đại học vẫn còn đang trong thời gian thực tập. Một gánh nặng quá lớn. Nói một cách đơn giản, Chu Lỵ không có tiền.
Ngôi trường mà nàng theo học không phải là trường đại học nổi tiếng, chuyên ngành luật cũng không được nhiều người biết đến, cho nên trong thời gian thực tập, hầu như nàng không kiếm được thu nhập đáng kể.
Không còn cách nào, nàng nảy ra ý định nhờ xưởng sản xuất găng tay đã cho mẹ nàng thôi việc phân phối nguyên liệu.
Trong kỳ nghỉ đông, nàng mang theo hai túi đầy găng tay da từ quê hương, mở một gian hàng trên phố ở chợ đêm ở phía nam Ô thành.
Vào thời điểm đó, Chu Lỵ cao 1,7 mét nhưng chỉ nặng 50 kg. Nàng đã cõng một khối lượng hàng hóa gần gấp đôi trọng lượng của mình đi hơn một trăm cây số.
Có thể tưởng tượng vất vả như thế nào.
Mục đích chỉ có một, kiếm tiền.
Kiểu dáng bao tay mà nàng bán rất bình thường, nhưng thắng ở chất lượng, cộng thêm giá cả phải chăng nên bán cũng không tệ.
“Bán thế nào đây?”
Một thanh niên tóc ngắn ngồi xổm trước quầy hàng của nàng, cầm lấy một đôi găng tay, dùng sức kéo căng, sau đó cười nói: “Da thật à, có bị sờn không?”
Khả năng ăn nói của Chu Lỵ vô cùng tốt. Nàng lập tức bắt đầu hoạt động chào hàng của mình, từ tính chất đến chế tác, nói đến thiên hoa loạn trụy.
“Ta là cửu vạn.”
Thanh niên ngẩng đầu nói: “Đừng nói mấy lời vô dụng nữa. Ngày nào ta cũng phải dỡ hàng, bao tay này của ngươi có thể sử dụng không?”
“Có thể.”
Năng lực nhìn mặt mà nói chuyện của Chu Lỵ rất mạnh. Thanh niên kia có dã tính rất lớn. Nàng liền nhẹ gật đầu.
Trời rất lạnh, đôi tay cô gái đỏ ửng lên vì lạnh, chàng trai trẻ nhìn chằm chằm hồi lâu rồi nói: “Ta có khoảng ba mươi người đến bốc dỡ hàng.”
“Như vậy, trả cho ngươi hai đồng rưỡi một đôi, ta lấy bảy mươi đôi.”
“Được.”
Lúc này, Chu Lỵ xốc xếch gầy gò, so với bây giờ còn xinh đẹp hơn một chút, nghe vậy lập tức điên cuồng gật đầu.
...
Vừa mở đã có một vụ buôn bán lớn khiến Chu Lỵ vui mừng vô cùng. Số tiền kiếm được bằng với lộ phí vừa đi vừa về của nàng, còn có phí tổn nhà trọ vô cùng đơn sơ kia nữa. Nàng đã hỏi qua giá cả nơi đó trước khi đến.
Cũng cùng một bao tay, ở huyện thành nhỏ của nàng, nàng nhiều nhất cũng chỉ bán được một hai đôi, lại còn khô cả miệng lưỡi mới bán được.
Nên biết rằng nhà máy sản xuất găng tay là một nhà máy lớn trong huyện thành của nàng.
Thành phẩm tồn đọng đã được phân phối cho không biết bao nhiêu người, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến nàng vất vả chạy đến Ô thành.
“Hai đồng rưỡi? Được.”
Chu Lỵ vui vẻ đồng ý. Mắt thấy kỳ thi sắp đến gần, thời gian so với kiếm được một tệ tám mươi xu còn nhanh hơn một chút. Vừa nói nữ hài vừa bắt đầu kiểm kê hàng, dự định đóng gói lại.
Thanh niên kia khoanh tay đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng hút một hơi, nhìn hai bàn tay bị đông lạnh đến thay đổi màu sắc của nàng, hắn hỏi: “Ngươi bán găng tay lại không mua nổi một đôi để mang?”
“Ta đã tiêu mười lăm đồng mua vé khi đến đây, vì vậy ta phải tiết kiệm hết mức có thể.”
Chu Lỵ thành thật trả lời.
“Sinh viên?”
Câu nói này tiết lộ rất nhiều. Nghe đối phương non nớt trả lời, thanh niên mỉm cười hỏi.
“Ừm."
Chu Lỵ hiếu kỳ hỏi lại: “Tại sao ngươi lại nhìn ra được?”
Nói chuyện thì nói chuyện nhưng động tác của nữ nhân lại không chậm, rất nhanh đã đóng gói xong bảy mươi đôi bao tay.
“Mười lăm đồng mua vé xe buýt là điều mà đám côn đồ sẽ không nói ra, bọn hắn không thật thà như vậy.”
Không giải thích gì thêm, nam thanh niên mỉm cười nhận lấy hàng, ném cho một cậu bạn khác nãy giờ vẫn chưa lên tiếng rồi biến mất khỏi tầm mắt nữ nhân.
Sau khi có được một khởi đầu thuận lợi, việc buôn bán tiếp theo của Chu Lỵ thật sự không tồi. Khả năng ăn nói khéo léo cộng với chất lượng khá tốt, số lượng bán ra khiến nữ nhân hưng phấn đến đỏ bừng gương mặt.
Họa phúc đi đôi.
Câu nói này giống như kinh Phật của những người tầng dưới chót đang phải chật vật với khó khăn.
Tất nhiên, với Chu Lỵ vẫn còn khó khăn lúc đó cũng không ngoại lệ.
Đây là trải nghiệm của Chu Lỵ về những gì mà nàng gặp vào thời điểm đó. Nhưng Tô Bình Nam lại khịt mũi coi thường.
Nam nhân giải thích những từ này một cách kiêu ngạo.
“Cái gì gọi là họa phúc đi đôi?”
Hút điếu xì gà, Tô Bình Nam nheo mắt nói: “Chẳng qua là kẻ yếu đỏ mắt trước tài phú của người khác mà thôi. Sở dĩ nhiều người giàu lên rồi lại xui xẻo cũng bởi vì thực lực của hắn không sánh được với của cải vượt quá địa vị của hắn.”
Nam nhân dường như chỉ tin vào pháp tắc hắc ám sâm lâm. Nhưng Chu Lỵ lại cực kỳ tán đồng.