Chương 1100: Kiếm lời
“Lão Tiêu.”
Trong lúc hắn đang thất thần, Diệp Vĩ Đình quay sang gọi hắn.
“Có chuyện gì thế, Diệp tổng?”
Bởi vì Diệp Vĩ Đình cực kỳ chán ghét cái danh xưng Diệp công tử hay Diệp thiếu, cho nên Tiêu Nhiên hay gọi hắn là Diệp tổng.
“Bạn bè chính là có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm.”
Có lẽ là do hành vi của Tô Bình Nam đã kích phát sự vô lại vẫn được Diệp Vĩ Đình giấu rất sâu.
Nam nhân nhếch miệng nói với Tiêu Nhiên: “Thế giới này không có nhiều thời tên ngốc như vậy. Ta biết ngươi tìm ta là muốn làm gì. Ban đầu ta muốn ép cái tên bụng dạ hẹp hòi ngươi một lần, nhưng hôm nay, bởi vì tính cách của Tô tổng rất hợp ý ta, cho nên ta dự định cùng với Tô tổng thực hiện vụ làm ăn này.”
Tiêu Nhiên kinh ngạc xong thì cười khổ: “Diệp tổng nói cái gì cũng đúng mà."
“Vậy thì ngươi cứ nói.”
Ánh mắt Diệp Vĩ Đình nhìn Tiêu Nhiên hoàn toàn khác với khi nhìn Tô Bình Nam.
Hắn không chán ghét Tiêu Nhiên, thậm chí còn rất thích loại người hiểu chuyện như vậy, nhưng trước giờ Diệp lão tứ chưa từng xem Tiêu Nhiên là bạn.
Tiêu Nhiên cực kỳ cẩn thận, phất tay đuổi hết tất cả nhân viên phục vụ đi rồi mới lên tiếng.
“Để thu hút đầu tư tốt hơn, ta dự định xây dựng sân golf lớn nhất châu Á ở Thâm thành. Bảy mươi hai lỗ có thể được sử dụng trong "trận lượt về" quốc tế.”
“Nói tiếp đi.”
Diệp Vĩ Đình quan sát Tô Bình Nam, phát hiện đối phương vẫn rất bình tĩnh, không hề nhận ra bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào, trong lòng lại càng coi trọng hơn mấy phần.
“Các sân golf đầy hứa hẹn, nhưng kiếm tiền quá chậm. Cái mà chúng ta cần mượn danh nghĩa này để bao đất lại.”
Không thể không nói Tiêu Nhiên rất có tầm nhìn.
Giọng điệu Tiêu Nhiên có chút run rẩy: “Tổng cộng hai trăm bảy mươi hecta, nên biết rằng Thâm thành rộng bao nhiêu chứ?”
“Quyền sử dụng đất trong ba mươi năm, tính chất thổ địa có thể được biến thành đất thương mại để phát triển, ngươi muốn chơi bóng ở biên đúng không?”
Tô Bình Nam lên tiếng, nói trúng trọng điểm.
“Đúng vậy.”
Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua Diệp Vĩ Đình, thấy Diệp tứ thiếu gật đầu, liền cắn răng nói: “Ta có năng lực thao túng.”
“Ta muốn đi vệ sinh một chút.”
Nghiêm Thu Khiết đột nhiên đứng dậy, mỉm cười chen vào: “Bụng ta không được thoải mái.” Ánh mắt của mấy nam nhân trong phòng nhìn nàng có chút khen ngợi. Cách làm của nữ nhân này rất thông minh. Nàng hoàn toàn không có vốn liếng tham gia vào vòng tròn này, cũng không có tư cách tham dự đầu tư quy mô lớn đến như thế. Cho nên nàng đã linh hoạt rút lui ra ngoài.
“Hai trăm bảy mươi hecta, ta đã hỏi ý kiến của chuyên gia, hai trăm hecta đất đủ để thiết kế, chúng ta có thể đổi bảy hecta đất để xây dựng các công trình phụ trợ. Chỉ cần có tài liệu và sự giúp đỡ của Diệp tổng, mọi việc sẽ thuận theo tự nhiên.”
Diệp Vĩ Đình gật đầu: “Mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn có thể thao tác.”
“Người Hạ quốc càng lúc càng có tiền, nhất là Thâm thành. Chúng ta tự kinh doanh sân golf sẽ không bị thiệt.”
Tiêu Nhiên đích thật có được bản lãnh của riêng mình. Hắn nói tiếp: “Huống chi vẫn chưa chọn được địa điểm, chúng ta có thể quyết định nơi xây dựng ở đâu. Đến lúc đó, bất động sản gần đó chắc chắn sẽ có giá cao hơn 15%, thậm chí nhiều hơn nữa. Những khu vực đất xung quanh có thể dựa vào quan hệ của ta mà lấy luôn.”
“Tô tổng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Vĩ Đình nhìn thẳng Tô Bình Nam, trong lòng có chút căng thẳng, sợ đối phương từ chối.
Vụ làm ăn này rất lớn, nhưng Diệp Vĩ Đình cũng không quá coi trọng lợi ích. Ngược lại, hắn muốn thông qua chuyện này trở thành bạn của Tô Bình Nam. Từ nhỏ đến lớn, hắn có thể nói là thiên chi kiêu tử, chưa từng chủ động lấy lòng người khác. Cho nên hắn có vẻ hơi nôn nóng.
Tô Bình Nam theo thói quen gõ lên mặt bàn.
Tên gia hỏa Tiêu Nhiên này có chút láu cá, giải thích cực kỳ rõ ràng lợi ích trong đó. Nếu có thể chạy được hạng mục này, chuyện mà hắn có thể thao tác bên trong cực kỳ nhiều.
Từ quỹ tích của thời không khác có thể thấy lợi nhuận của vụ làm ăn này cực kỳ kinh người. Nhưng mục đích của đối phương là gì?
Nam nhân luôn thờ phụng pháp tắc sâm lâm. Hắn không tin mấy chuyện bánh rơi từ trên đầu xuống. Loại hạng mục này không thiếu tiền, thành ra hắn có chút nghĩ không thông.
“Ta cần phải làm gì?”
Tô Bình Nam chậm rãi lên tiếng. Tiêu Nhiên là địa đầu xà Thâm thành, hơn nữa hắn nắm chắc nhất định có thể thao tác hết thảy. Tác dụng của Diệp Vĩ Đình thì không cần phải nói. Hắn nghĩ không ra mình có thể phát huy được tác dụng gì.
Tiêu Nhiên không trả lời, thấp thỏm nhìn thoáng qua Diệp Vĩ Đình. Ban đầu, hắn dự định đây chỉ là món ăn của hai người. Hơn nữa, hắn cũng đã suy nghĩ thật kỹ phương thức phân phối.
Diệp Vĩ Đình có thể lấy tám thành. Hắn và những quan hệ khác chỉ cần lấy hai thành lợi nhuận là đã thắp nhang cảm tạ trời đất rồi. Cho nên, trong vấn đề này hắn không có quyền lên tiếng.
“Làm bạn của ta.”
Giọng điệu nghiêm túc của Diệp Vĩ Đình khiến Tô Bình Nam hết sức kinh ngạc: “Từ nhỏ đến lớn ta không có bạn, còn ngươi là người đầu tiên.”
Tô Bình Nam nhìn thẳng vào Diệp Vĩ Đình, ánh mắt sắc bén của hắn khiến cho nam nhân này không nhịn được dời mắt đi.
“Cổ nhân trọng nghĩa khinh tài, lời hứa ngàn vàng.”
Diệp Vĩ Đình lên tiếng: "Trực giác của ta rất chuẩn. Ta dùng nửa sân golf để đổi lấy cơ hội có thể làm bạn với ngươi. Ta cảm thấy ta đã kiếm lời rồi.”
Diệp Vĩ Đình không phải thương nhân thuần túy. Cái nhìn của hắn về tiền tài cũng không quá nặng.
Tô Bình Nam cũng vậy, hắn cũng chẳng phải một thương nhân thuần túy. Trong mắt hắn, tiền chẳng qua chỉ là tài nguyên để hắn hoàn thành dã tâm của mình.
Nhưng Tiêu Nhiên thì phải.
Cho nên, khi hắn nhìn thấy hai người bắt tay nhau, lần đầu tiên hắn hoài nghi về phương thức cư xử của mình.
Kế hoạch mà hắn vất vả chuẩn bị, mỗi lần nghĩ tới đều kích động đến toàn thân phát run, tại sao trong mắt hai người kia lại trở thành một cái thẻ đánh bạc chẳng hề quan trọng?