Chương 1101: Liên quan gì đến ta
“Miếng thịt béo này rất lớn, chắc hẳn không chỉ có một người để mắt đến.”
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn Tiêu Nhiên: “Ông chủ Tiêu có biết ai là đối thủ lớn nhất của mình không?”
Tiêu Nhiên nhìn thấy bên trong ánh mắt của đối phương ẩn tàng sự cuồng ngạo, trong lòng đột nhiên giật thót một cái: “Có hai người. Một là Hoàng Hà Thực Nghiệp, hai là Hải Quảng Đại.”
Tô Bình Nam ồ một tiếng: “Thú vị đây, Lý Siêu Nhân? Người giàu nhất Lâm Hải?”
“Đúng vậy.”
…
Vân Cư, một nhóm năm người Tô Bình Nam, bữa cơm này tiêu phí tối thiểu vượt qua sáu chữ số.
Có thể nói là xa hoa lãng phí.
Cùng một thời gian, ở Quảng thành, cũng là năm người nhưng bữa cơm chỉ tốn tám đồng.
Chia đều mỗi người một tệ sáu.
Đây chính là bữa cơm ngon nhất trong nửa năm qua của Mạnh Khải.
“Ngoan, tam bảo nghe lời. Thật ra bánh cao lương này mới là món ăn cực kỳ ngon. Trước kia ta còn không nỡ cho ngươi ăn nữa mà.”
Vợ của Mạnh Khải đang ép đứa con trai năm tuổi của mình ăn cơm, sắc mặt đau khổ. Nàng là một bà nội trợ tiêu chuẩn, cũng không có cách nào để đối phó với những thay đổi đột ngột trong cuộc sống, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Mạnh Khải lẳng lặng húp cháo, vẫn im lặng từ đầu đến cuối.
Hắn phá sản, đồng thời hắn cũng biết rất rõ ràng nguyên nhân mình bị phá sản.
Mạnh Khải làm nghề lái tàu, vốn phát triển không tệ. Hai chiếc tàu hàng giúp cho cuộc sống của hắn trôi qua một cách sung túc. Hàng hóa từ Lâm Hải đến Quảng thành ngày càng nhiều, nhìn thế nào cũng không nên rơi vào cảnh túng quẫn như bây giờ.
Nhằm vào hắn là tập đoàn Cẩm Tú.
Nguyên nhân cũng bởi vì một câu không thay đổi của hắn. Để báo đáp Hồ Quốc Khôn, hắn đã tiết lộ tin tức mà hắn biết cho ba cảnh sát trẻ tuổi.
Vốn dĩ hắn làm rất cẩn thận. Sau khi nghe tin Hồ Quốc Khôn tự sát, hắn hơi lo lắng nhưng trong lòng vẫn ôm may mắn. Tuy nhiên, những tình huống tiếp theo làm cho hắn hiểu ra Thủy sản Cẩm Tú biết được hành động của hắn.
Giết người không nhất định thấy máu.
Ba chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa bị đắm liên tiếp khiến cho hắn muốn rời khỏi Lâm Hải ngay lập tức, nhưng hết thảy đã muộn. Đả kích theo nhau mà đến, đối phương rõ ràng muốn giết gà dọa khỉ.
Thuyền viên báo cáo lại thủ đoạn và phong cách làm việc của người mới lên nắm quyền Thủy sản Cẩm Tú - Tô Văn Văn cực kỳ tàn nhẫn. Món nợ gánh trên lưng khiến cho công ty vận chuyển hàng hóa của Mạnh Khải đổ ầm xuống.
Nhà không còn, sống trong căn nhà thuê 60m2 này, nghĩ về những ngày trước, nam nhân cảm thấy như đã xa cả một đời.
Hắn không hận tập đoàn Cẩm Tú.
Hắn đã từng chạy ra nước ngoài để kiếm được món tiền đầu tiên, cho nên hắn rất lưu manh, trong người cũng ẩn tàng huyết tính. Ngươi đã chọc người ta, Thủy sản Cẩm Tú nhất định sẽ phản kích.
Hắn hận ba cấp dưới của Hồ Quốc Khôn.
Vợ của hắn không biết hắn tiết lộ tin tức, cấp dưới của hắn cũng chẳng một ai biết, vậy tại sao đối phương lại biết?
Đáp án vô cùng sống động.
Nhất định không phải Hồ Quốc Khôn. Thứ nhất, Hồ Quốc Khôn đã chết, hơn nữa hắn cũng biết tính cách của lão Hồ. Không ai có thể moi được tin tức từ Hồ Quốc Khôn. Khả năng duy nhất chính là ba cảnh sát mà hắn đã gặp.
Thù hận có thể thay đổi một người. Năm trước, chuyện đứa con gái thứ ba của hắn bị bỏng khí ga đã biến thành cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà.
Kết quả bệnh viện đưa ra là một tin vui, có thể ghép da nhưng chi phí lại trở thành rào cản khiến hắn không thể vượt qua. Nhìn con gái ngày càng thu mình vì không được điều trị, Mạnh Khải quyết định đi tìm tên gia hỏa tên Vương Tuyền Văn kia nói chuyện.
Chắc chắn là người này.
Mạnh Khải đã nghe ngóng, trong ba người tìm đến hắn, Kiều Phi Vũ và Nhậm Hồng đều không có kết quả tốt, vì sao Vương Tuyền Văn lại không có việc gì?
Thủy sản Cẩm Tú lại bỏ qua cho hắn sao?
Nhất định là hắn đã bán đứng Mạnh Khải. Mạnh Khải có thể chắc chắn điều này.
“Ta ăn no rồi.”
Mạnh Khải buông bát đũa xuống, dịu dàng sờ lên gương mặt của vợ mình: “Không thì các ngươi về quê đi. Ở đó có nhà thờ tổ, còn có chút đất, cũng không đến mức đói chết.”
Nữ nhân bị động tác hiếm thấy của Mạnh Khải làm giật mình, có chút không biết làm sao, sắc mặt ửng đỏ: “Nhưng nợ nần nhiều như vậy phải làm sao bây giờ?”
“Để ta nghĩ cách.”
Mạnh Khải bước ra ngoài.
Đây là lần cuối cùng vợ của hắn nhìn thấy hắn.
…
Vương Tuyền Văn vẫn lựa chọn trực ca đêm.
Thứ nhất, hắn còn chưa thoát khỏi cái chết của Hồ Quốc Khôn. Hơn nữa, cái tên Chung Thành kia chính là một miếng cao da chó. Chỉ có làm như vậy, hắn mới có thể tránh bị đối phương dây dưa.
“Cảnh sát Vương?”
Trong lúc Vương Tuyền Văn đang băng qua góc đường quen thuộc, một nam nhân gọi hắn lại.
Vương Tuyền Văn dừng bước.
Đối phương rất quen mặt, cộng thêm sự việc vẫn còn canh cánh trong lòng khiến hắn nhận ra đối phương ngay.
Mạnh Khải.
Nhưng so với lần trước, tinh thần của Mạnh Khải lúc này hiển nhiên không được tốt.
Quần áo dơ bẩn, nhìn qua có vẻ đã lâu không giặt. Mái tóc vốn hoa râm lại càng bạc trắng, khiến cho nam nhân vô cùng già nua.
“Ông chủ Mạnh, ngươi tìm ta có việc gì?”
Từ lúc Vương Tuyền Văn tiết lộ tin tức, hắn biết tập đoàn Cẩm Tú nhất định sẽ không bỏ qua người này. Nhưng khi nhìn thấy trạng thái của đối phương, trong lòng hắn không khỏi phát lạnh.
“Tin ngươi là do ta không có mắt, ta nhận.”
Mạnh Khải không có tâm trạng đứng đó tâm sự với đối phương. Hắn quyết định vào chủ đề chính: “Con gái của ta bị bỏng, cần hai chục ngàn để phẫu thuật, nhưng ta đã bị ngươi làm cho phá sản, không còn tiền nữa.”
“Ta không hiểu ngươi muốn nói cái gì.”
Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng Vương Tuyền Văn vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Ngươi phá sản liên quan gì đến ta?”