Chương 1102: Mạnh Khải chết rồi
“Lão tử giết chết ngươi.”
Mạnh Khải đã làm một chuyện mà có đánh chết Vương Tuyền Văn cũng không nghĩ đến. Hắn móc một khẩu súng chỉ thẳng vào trán Vương Tuyền Văn.
“Ta đã liên hệ với tất cả mọi người, nhưng không người nào muốn giúp đỡ ta.”
Sắc mặt Mạnh Khải trở nên điên cuồng: “Ngươi hại ta đến nông nỗi này, ta chỉ cần hai mươi ngàn để chữa khỏi bệnh cho con gái ta. Sau đó gia đình ta sẽ rời khỏi Quảng thành, có được hay không?”
“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu?”
Vương Tuyền Văn có thể được Hồ Quốc Khôn coi trọng tất nhiên cũng có bản lãnh của mình. Hắn không hề căng thẳng, chỉ nheo mắt nhìn bàn tay phải run rẩy của đối phương, ý đồ dùng lời nói để trấn an: “Bây giờ ngươi mang theo súng ống phi pháp, lại còn đe dọa cảnh sát. Ông chủ Mạnh, ngươi còn vợ, còn con gái, tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ. Chuyện tiền bạc ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
“Ngươi có bao nhiêu?”
Trong lòng Mạnh Khải giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
“Ba ngàn.”
Vương Tuyền Văn nói. Hắn cũng không nói dối.
“Ba ngàn? Lão tử bị ngươi hại thành như vậy mà ngươi đưa ta có ba ngàn? Ngươi khinh thường ta sao?”
Mạnh Khải bóp cò.
Tiếng súng vang lên.
…
Chung Thành vẫn luôn chú ý tới Vương Tuyền Văn.
Cho nên hắn nhận được tin tức rất nhanh. Đương nhiên, khi hắn đến hiện trường, quần chúng vây xem đã chật kín.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao sự việc lại ầm ĩ như thế?”
Chung Thành nhìn mấy đồng nghiệp đến trước, kinh ngạc hỏi. Những người này đều là tinh binh cường tướng, cũng không dễ để tập hợp tất cả bọn hắn lại với nhau trong dịp Tết Nguyên đán.
“Ngươi nói gì?”
Đại mỹ nữ Lý phòng chứng cứ lườm hắn một cái: “Vụ án xảy ra cách đồn cảnh sát sáu mươi mét, lại là một vụ án nổ súng, cấp trên có thể không xem xét nghiêm túc sao?”
“Loại giống Nhị Vương à?”
Chung Thành mỉm cười. Nữ nhân này ngày nào cũng tiếp xúc với thi thể, thuộc loại biến thái. Hắn cũng không muốn tranh cãi với đối phương làm gì.
“Cũng may là không phải.”
Lý Giai cũng biết vụ án Nhị Vương nổ súng giết cảnh sát cách đây ít năm, liền lắc đầu: “Hẳn trả thù. Hiện trường rất rõ ràng. Đầu tiên là bắn chết Vương Tuyền Văn, sau đó nghi phạm lựa chọn tự sát.”
Vương Tuyền Văn nằm ngửa trên mặt đất lạnh buốt, ánh mắt trống rỗng, bên trong còn mang theo sự kinh ngạc. Dường như đến chết hắn cũng không dám tin đối phương lại nổ súng thật.
“Nổ súng ở khoảng cách gần.”
Lý Giai giải thích với Chung Thành: “Nếu không, vết thương sẽ bị không xuyên thủng như thế. Nghi phạm tự sát rất kiên quyết. Bây giờ còn chưa tra ra lai lịch nghi phạm.”
“Không có đồ vật chứng minh thân phận sao?”
Chung Thành cau mày.
Hắn vẫn luôn chú ý Vương Tuyền Văn, đồng thời cũng đã điều tra không ít chuyện về đối phương. Vương Tuyền Văn không có kẻ thù. Điều này khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc, hơn nữa trực giác nói cho hắn biết trong này có ẩn tình nào đó.
“Không có.”
Lý Giai nhìn máu màu đỏ sậm trên mặt đất, lắc đầu: “Trong quần áo không có giấy tờ nhưng cũng không khó để điều tra ra.”
Dứt lời, nữ nhân thận trọng dùng cái kẹp kẹp khẩu súng bỏ vào trong túi vật chứng.
“Hung thủ đã được xác định, cũng chính là người này. Vụ án rất đơn giản, mặc kệ là báo thù hay tình sát, đều không cần nhiều người chúng ta lao tâm lao lực, cứ giao cho cơ quan địa phương là được.”
“Ta xin tiếp nhận.”
Chung Thành mỉm cười: “Dù sao ta cũng chỉ có một mình, cũng đang nhàm chán.”
Lý Giai dừng động tác trong tay, liếc mắt nhìn Chung Thành: “Ngươi nói xạo.”
…
“Mạnh Khải chết rồi.”
Tô Bình Nam nhận được tin tức khi đang trên đường trở về. Vụ sân golf đã ký kết sơ bộ thỏa thuận hợp tác, nhưng có quá nhiều việc cụ thể, còn lại cần người bên dưới từ từ giải quyết.
Nghe Tô Văn Văn báo cáo, Tô Bình Nam có chút không phản ứng kịp.
“Là ai?”
Nghe giọng điệu của lão đại, Tô Văn Văn lập tức nhận ra lão đại của mình đã lãng quên nhân vật này, vội lên tiếng giải thích: “Chính là người cung cấp tin tức cho người của Hồ Quốc Khôn, bị chúng ta đuổi ra khỏi Lâm Hải.”
“Là ai làm?”
Tô Bình Nam phản ứng lại, giọng điệu bắt đầu có chút lạnh.
“Hắn tìm Vương Tuyền Văn, giết chết đối phương rồi tự sát.”
Tô Văn Văn thuật lại rất kỹ càng: “Nguyên nhân cụ thể thì không rõ.”
“Mau trả lại thuyền cho hắn, người chết nợ tiêu.”
Tô Bình Nam dặn dò một câu. Hắn nhanh chóng nghĩ thông mấu chốt trong đó: “Người này không ngốc. Ngươi tìm người giám sát chuyện này, cẩn thận kẻo sẽ xảy ra sai lầm lớn.”
“Ta hiểu rồi.”
Tô Văn Văn cúp điện thoại.
Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà. Tối nay hắn uống không ít rượu, bèn hạ cửa sổ xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào gương mặt hơi nóng của mình, ung dung nói với Đỗ Cửu một câu.
“Việc không liên quan đến chúng ta cho lắm, nhưng sợ nhất là người hữu tâm.”
Đỗ Cửu cảm thấy khó hiểu.
…
“Giết người nhất định phải có động cơ.”
Tốc độ của Chung Thành rất nhanh. Mặc dù hai cấp dưới cốt cán là Trần Thiến và lão Tào đều rã rời nhưng nam nhân ngược lại tinh thần rất sáng láng.
“Hiện tại, thân phận của hung thủ đã được điều tra rõ ràng.”
Chung Thành chỉ vào bức ảnh trên bảng trắng phân tích vụ án, nghiêm giọng nói: "Mạnh Khải từng điều hành một công ty vận tải biển, cũng được xem là giàu có. Nhưng kinh doanh không tốt nên bị phá sản. Ai có thể nói cho ta biết động cơ hắn giết Vương Tuyền Văn là gì không?”
“Hay là trả thù xã hội?”
Lão Tào trả lời một câu, sau đó nói tiếp: “Bây giờ hung thủ đã chết, chúng ta cần chi phải tốn công tốn sức.”
“Không phải trả thù xã hội.”
Chung Thành lắc đầu.
“Theo tình hình trước mắt mà chúng ta đang nắm giữ, hai người chưa từng gặp nhau, không có thù hận, cũng không phải trả thù. Hai bên chẳng có tranh chấp nợ nần, trong cuộc sống cũng chẳng qua lại.”
Phân tích tiếp theo của nam nhân khiến mọi người đều lên tinh thần: “Ta không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể khiến cho hắn rời nhà đi bộ hơn hai tiếng mới đến địa điểm phát sinh vụ án, sau đó còn đợi thêm nửa tiếng nửa mới giết người?”
Không ai trả lời được.