Chương 1106: Cái cớ
“Nam ca, đã đến tiểu khu Thiên A.”
Khi đội xe còn cách tiểu khu mấy trăm mét liền dừng lại, Đỗ Cửu gọi một tiếng.
Mặc dù chạy hơn sáu trăm cây số nhưng nửa đường có đổi tài xế, cho nên sắc mặt của Đỗ Cửu không hề có sự mệt mỏi.
“Khoan hãy vào.”
Tô Bình Nam nhìn bộ đồ vest sáng màu trên người mình, suy nghĩ một chút liền dặn dò: “Mau đi mua giúp ta một bộ đồ bình thường của thanh niên, rồi các ngươi về nghỉ đi.”
“Thanh niên bình thường?”
Đỗ Cửu nhìn bộ đồ vest của Tô Bình Nam, ù ù cạc cạc.
“Các ngươi ra ngoài làm việc lại không biết đám thanh niên mặc gì sao? Nhớ kỹ, đừng mua đồ đắt tiền.”
Tô Bình Nam không muốn trong thời điểm hắn thoải mái nhất lại mặc những bộ đồ cứng nhắc. Hắn trừng mắt nhìn Đỗ Cửu một cái. Đây không phải lần đầu tiên gặp Lý phụ và Lý mẫu, cũng không cần phải chính thức như vậy. Hắn cũng phải làm cho bên kia cảm thấy thoải mái nhất.
“Ta hiểu rồi.”
Cho rằng lão đại đang nổi điên, Đỗ Cửu dưới ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam vội vàng chạy đi.
…
Khi Tô Bình Nam đến dưới lầu, một nữ hài mặc bộ quần áo màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa bị nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cho giật mình.
Hoàn toàn thay đổi.
Tô Bình Nam không còn mặc bộ đồ vest thẳng thớm mà đã đổi sang giày thể thao, quần jean, một chiếc áo jacket màu xám tro, cổ tay cũng không còn đeo đồng hồ đắt đỏ nữa.
Chưa từng thấy Tô Bình Nam trong loại trang phục này, nữ hài quan sát cẩn thận một phen, sau đó bàn tay trắng nõn che miệng, ánh mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm.
“Vì ta thay đổi bề ngoài sao?”
Sau khi cười xong, nữ hài cũng không quan tâm mọi thứ xung quanh, lao thẳng vào lồng ngực của nam nhân, tham lam hít hà mùi thuốc lá trên người hắn.
“Gặp lại ngươi thật tốt.”
“Ta đến Quảng thành làm việc, sau đó vội vàng đến đây, đang mặc trên người bộ đồ dùng để đàm phán, cho nên ta phải thay đổi một chút.”
Sự nhiệt tình của nữ hài khiến cho Tô Bình Nam cảm thấy ấm áp trong lòng, yêu thương sờ lên mái tóc dài của Lý Lạc Nhiên, giải thích vài câu.
“A…”
Đột nhiên Lý Lạc Nhiên kinh hô một tiếng: “Tại sao ngươi lại đến sớm như vậy? Ngươi đi đường có vất vả không, có đói bụng không? Đúng rồi, chúng ta đến đó uống trà sớm đi.”
Nghe nữ hài bắn liên thanh, Tô Bình Nam đột nhiên có cảm giác hạnh phúc dạt dào.
“Tùy ngươi làm chủ.”
Nam nhân gật đầu: “Trước đừng kinh động ba mẹ của ngươi. Chúng ta đi uống trà sớm, sau đó ngươi đi cùng ta mua ít quà. Bên cạnh ta toàn là nam nhân cẩu thả, chẳng ai biết mua đâu.”
“Vâng.”
Lý Lạc Nhiên mím môi, gật đầu thật mạnh. Tô Bình Nam đến khiến nàng mừng như điên. Huống chi, nữ hài cực kỳ thông minh. Nàng biết nam nhân kia thay đổi quần áo là vì nàng.
Tô Bình Nam mang đến cho người khác ấn tượng như thế nào?
Một gương mặt ít khi bộc lộ cảm xúc, trầm ổn đến đáng sợ, mang đến một cảm giác cực kỳ thâm trầm.
Cộng thêm bộ đồ vest cứng nhắc ngàn năm không đổi cùng với thân hình thẳng tắp như tiêu thương khiến cho người nào gặp mặt hắn lần đầu tiên đều bị khí thế không giận tự uy của nam nhân ép không thở nổi.
Đơn giản chính là bốn chữ người sống chớ gần.
Bạn thân của Lý Lạc Nhiên là Đan Thanh Thanh đã từng đánh giá Tô Bình Nam một lần.
“Khi nam nhân kia thu liễm sự ngang tàng của hắn, hắn cực kỳ giống một cái đồng hồ.”
“Có ý gì?”
Lúc đó, nữ hài còn hỏi một câu.
“Tại sao lão nương không gặp được nam nhân mình thích chứ?”
Đan Thanh Thanh vẫn hung hãn như trước oán trách một câu, sau đó giải thích: “Ngươi không cảm thấy hắn làm việc gì cũng tỉ mỉ, nghiêm khắc đến đáng sợ sao? Hơn nữa, hắn còn coi trọng quy củ như núi có khác gì một cái đồng hồ Thụy Sĩ vừa cứng nhắc, bảo thủ vừa cổ hủ chứ?”
Sau khi nói xong, nữ hài còn cười nghiêng ngả.
…
Tô Bình Nam khó có lúc thả lỏng tâm trạng, nhưng Chung Thành lại cực kỳ căng thẳng.
Hắn có cả một đêm không ngủ.
“Khẩu cung của Hồng tỷ có vấn đề. Chỉ có tập đoàn Cẩm Tú xuất hiện trong lời khai của nàng.”
Khứu giác xuất sắc của nam nhân một lần nữa giúp hắn nắm bắt được mấu chốt.
“Kế hoạch thay đổi.”
Chung Thành cầm cái túi da kẹp dưới nách, sau đó quay sang nói với Tào Học Văn và Trần Thiến sắc mặt đều mệt mỏi: “Chúng ta đi dò xét nữ nhân này, xem rốt cuộc lúc đó Hồ Quốc Khôn đã phát hiện được gì.”
“Nàng sẽ nói sao?”
Sau khi so sánh ghi chép của Hồ Quốc Khôn và nữ nhân kia, Trần Thiến cũng phát hiện có một vài điểm không thích hợp.
“Chỉ cần dùng đúng phương pháp, không có cái miệng nào là không thể cạy ra.”
Chung Thành kiên định nói: “Trò chơi này càng lúc càng thú vị. Sau vụ án nhân xà, Hồ Quốc Khôn đột nhiên sinh ra hứng thú với tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Nam. Nói không có liên quan, có chết ta cũng không tin.”
“Đúng vậy.”
Trần Thiến ngáp một cái rồi đứng dậy: “Ta sẽ viết báo cáo xin xét xử, nhưng vấn đề là làm sao liên kết nàng và Vương Tuyền Văn với nhau. Điều này rất khó.”
“Cứ biên tập một câu chuyện thật hay.”
Chung Thành gật đầu: “Chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, không cần phải quá thành thật.”
…
“Ngươi gầy quá.”
Tô Bình Nam ôm lấy cơ thể mềm mại không xương của nữ nhân, cảm nhận được eo của nàng chỉ bằng một nắm tay.
“Nhớ ngươi thôi.”
Đã lâu không gặp khiến Lý Lạc Nhiên quên đi sự thận trọng. Nữ hài chôn mặt vào ngực của Tô Bình Nam, thì thào trả lời.
Sáng sớm có không ít người già đi tập thể dục trong cư xá. Nữ hài đỏ mặt rời khỏi lồng ngực của nam nhân, quen thuộc khoác lấy cánh tay hắn.
“Ta đã nhận lương.”
Nữ hài kiêu ngạo nói: “Hôm nay ta mời ngươi.”
“Tiền lương nhận từ công việc thư ký của chính quyền phân khu sao?”
Hiển nhiên Tô Bình Nam hiểu rất rõ quỹ tích của Lý Lạc Nhiên.
“Ừm, nói cho ngươi biết, bí thư phân khu của chúng ta là nữ.”
Lý Lạc Nhiên giải thích một câu: “Nhưng nàng không có ý định làm lâu dài, chỉ đến đây học tập mà thôi, nhằm nâng cao tầm mắt.”