Chương 1107:
“Chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp.”
Tô Bình Nam bất giác khôi phục lại trạng thái ngày thường: “Ngươi đi theo nữ lãnh đạo kia học tập cũng tốt, nhưng có nhiều thứ không học cũng được.”
Nam nhân vốn hiếu thắng, tất nhiên không muốn nữ nhân của mình nhiễm quá nhiều khí tức quan trường.
“Ta biết rồi.”
Nữ nhân khoác cánh tay nam nhân rời khỏi cư xá. Nhìn thấy một dàn xe Mercedes màu đen cách đó hàng trăm mét, nàng hỏi: “Bọn hắn làm sao bây giờ?”
Tô Bình Nam đáp lại: “Ta cho bọn hắn nghỉ. Ngươi đi nói với Đỗ Cửu, bảo hắn đến Cẩm Tú Chi Tinh chờ ta hai ngày.”
“Ta?”
Lý Lạc Nhiên kinh ngạc, có chút đáng yêu chỉ vào mặt của mình.
“Đúng.”
Tô Bình Nam nói một câu khiến Lý Lạc Nhiên tâm hoa nộ phóng: “Có một số người ngươi cũng phải làm quen một chút. Mặc dù không tham gia làm ăn nhưng cũng không thể để quá mức lạ lẫm.”
Lý Lạc Nhiên ngoan ngoãn ừm một tiếng, sau đó giống như cướp nhìn chung quanh một chút, rốt cuộc cũng không nhịn được sự vui sướng trong lòng. Nàng dùng tốc độ như chớp giật hôn Tô Bình Nam một cái, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, đáng yêu không thể tả.
“Làm sao? Cảm thấy không hài lòng vì cái giá mà ta trả không đủ sao? Lại đến thêm một lần nữa?”
…
Hồng tỷ so với một năm trước bị thẩm vấn mập hơn nhiều, cũng trắng ra không ít, nhìn qua có chút phúc hậu. Hiển nhiên bản lãnh của nàng đã giúp nàng có được một cuộc sống khá ổn trong tù.
“Chú ý thái độ của ngươi, ngươi thành thật một chút cho ta.”
Cảnh sát đang đứng làm việc bên cạnh lập tức quát một câu.
Đối với điều này, nữ nhân chẳng thèm quan tâm nhếch miệng một cái nhưng cũng thức thời không lên tiếng châm chọc nữa.
“Ngươi có biết người này không?”
Chung Thành mỉm cười ra hiệu không sao, thái độ nhẹ nhàng đặt tấm ảnh của Vương Tuyền Văn đến trước mặt Hồng tỷ.
“Không biết.”
Hồng tỷ chăm chú nhìn một lát, sau đó lắc đầu.
Nữ nhân nói thật.
Chung Thành đã có phán đoán bước đầu. Hắn vẫn luôn chăm chú quan sát nữ nhân. Bất luận ánh mắt hay biểu hiện đều không có dao động quá lớn, cộng thêm cử chỉ cũng không có điều gì bất thường, giúp cho hắn có thể xác định được điểm thứ nhất.
“Xem ra trí nhớ của ngươi không được tốt.”
Chung Thành đốt điếu thuốc lá, nhìn Hồng tỷ vừa cười vừa nói: “Một năm trước, hắn đi theo sếp Hồ. Người đầu tiên tiến vào phòng làm việc của ngươi tiến hành bắt người chính là hắn.”
“Ồ.”
Hồng tỷ hờ bững gật đầu: “Lúc đó, bất luận là ai cũng không quan sát dung mạo đối phương ra sao mà phải không? Nói đi, tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Vì sao Hồ Quốc Khôn lại phái người đến Lâm Hải?”
Chung Thành cúi người xuống, ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm Hồng tỷ: “Ghi chép liên quan đến tàu hàng của ngươi ở Lâm Hải trước sau có mâu thuẫn. Ta muốn nghe ngươi thuật lại nguyên nhân thật sự.”
“Không nhớ.”
Nữ nhân mờ mịt ngẩng đầu, làm ra vẻ mặt đau khổ: “Báo cáo quản giáo, ta không có bất kỳ che giấu nào, chỉ là lúc mới bị bắt, đầu óc có chút hỗn loạn, cho nên có một số việc ta đã quên mất.”
Hồng tỷ ứng đối rất trôi chảy, gương mặt viết đầy chữ hối hận nhưng Chung Thành vẫn nắm bắt được đối phương không bình thường,
Lâm Hải.
Khi thốt lên hai chữ này, con ngươi nữ nhân đột nhiên thu nhỏ lại như cây kim, hơn nữa cơ mặt còn không tự chủ được mà run run.
Toàn bộ quá trình chưa đến một giây nhưng được nữ nhân che đậy bằng những biểu cảm khác.
“Ngươi đang nói dối.”
Sắc mặt Chung Thành đột nhiên lạnh xuống.
“Ta không có.”
Trải qua kinh hãi ban đầu, cảm xúc Hồng tỷ ổn định lại, ánh mắt không yếu thế trừng trở lại.
“Ngươi muốn đổi khu hả?”
Chung Thành hiển nhiên có chuẩn bị mà đến: “Nghe nói ngươi và Lý Thải Phượng khu số 3 mâu thuẫn với nhau rất gay gắt đúng không? Có cần ta chuyển ngươi sang đó không?”
…
“Nơi này chính là nơi ngươi giới thiệu?”
Đứng trước một con hẻm, nam nhân nhìn đám người đang chen chúc trước một cửa tiệm, có chút kinh ngạc nói: “Người cũng không phải ít.”
“Hương vị rất ngon, tin ta đi.”
Lý Lạc Nhiên có vẻ xe nhẹ đường quen, xem ra đã đến không ít lần. Đầu tiên, nàng rất nhanh tìm được một cái bàn, gương mặt tươi cười kéo nam nhân ngồi xuống, sau đó bắt đầu chạy trước chạy sau.
Đây là một quán mì thịt hấp, nhìn qua hẳn là một cửa tiệm rất lâu đời, sắc hương vị đều có đủ, khiến cho Tô Bình Nam hơi thèm.
Nam nhân quen với vị trí trên cao, cho nên hắn chỉ ngồi im ở đó, mặc cho nữ nhân bận đến quên cả trời đất.
Ớt cay, tỏi băm nhỏ, nụ bạch hoa,... trong cửa tiệm này là tự phục vụ.
Lý Lạc Nhiên rất thích thú. Mỗi một thứ nàng đều cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của Tô Bình Nam, sau đó mới thận trọng cho thêm vào, cực kỳ giống một cô vợ nhỏ.
Cảnh tượng này khiến cho rất nhiều người cảm thấy choáng váng.
Lý Lạc Nhiên là một mỹ nữ chính cống, ngũ quan tinh xảo, mũi cao thẳng, làn da trắng nõn như ngọc, cộng thêm thân hình cực kỳ cân đối nhờ luyện tập thể dục thể thao đều đặn. Nhất là nàng còn mặc một bộ đồ thể thao dùng để chạy bộ, lại càng lộ rõ thân hình thon thả và đôi chân thon dài.
Nhìn Tô Bình Nam chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhưng có thể khiến cho một nữ nhân xinh đẹp như vậy dốc lòng phục vụ, không ít thanh niên đi ăn sáng phải hâm mộ.
“Nếm thử xem hương vị như thế nào?” Lý Lạc Nhiên từ trong đám người chen ra ngoài, chờ mong hỏi.
“Khi ta còn bé, ta thích nhất là hương vị ở đây.”
“Được.”
Tô Bình Nam có chút yêu chiều nhìn nữ hài trán rịn mồ hôi: “Vất vả rồi, lần sau ta đến sẽ quen thôi.”
“Ta thích làm cho ngươi mà.”
Lý Lạc Nhiên mỉm cười rất vui vẻ, ánh mắt cong như trăng rằm.
Tô Bình Nam còn chưa động đũa, điện thoại đã đột nhiên vang lên.
“Nam ca.”
Giọng điệu của Tô Văn Văn hơi gấp: “Ta vẫn luôn theo dõi chuyện của Vương Tuyền Văn. Cái tên Chung Thành đó đã đến nhà giam nữ điều tra Hồng tỷ.”
Chỉ trong nháy mắt, Lý Lạc Nhiên thấy nam nhân đột nhiên thay đổi.
Hắn không còn dịu dàng như vừa rồi, sắc mặt hung ác chẳng khác nào một con mãnh thú.
“Cho người vào đó ngăn cản. Nghe nói con trai của nàng đã tiến vào hội học sinh?”
Mặt Tô Bình Nam không chút biểu cảm nói.