Chương 1114: God
Minh Vương châm thuốc lá. Dưới ánh lửa chập chờn lúc sáng lúc tối, gương mặt hắn âm trầm đến đáng sợ: "Phi Cơ muốn mượn tay chúng ta giết đám lão già cổ hủ của Hòa Ký, vậy thì tại sao chúng ta không thể mượn tay hắn xử Thái Tử?"
Nói đến cuối câu, giọng hắn đã lạnh như băng: "Nếu Bản Thúc muốn đi mà lại không nỡ bỏ những chuồng ngựa kia, thế thì ta sẽ tự lấy."
"Làm người quá tham lam e là không được chết già."
Giọng nói của Minh Vương trở nên âm u.
…
Trong băng thất, mọi người đã đi hết.
Chỉ có một mình Phi Cơ ngồi trên tầng hai, thong thả ăn món tủ ở đây.
"Hương vị thế nào?"
Cửu Văn Long đi tới, nhìn Phi Cơ và mỉm cười hỏi một câu: "Ngươi là đại ca Hồng Côn duy nhất ăn hết món cơm xá xíu ta làm."
"Rất ngon."
Phi Cơ thong thả ăn hết, sau đó đặt tiền lên mặt bàn: "Văn ca có lời muốn nói với ta à?"
"Người trẻ tuổi quá dã tâm dễ xảy ra chuyện."
Cửu Văn Long nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Thấy ngươi ăn hết suất cơm nên ta cho ngươi một lời khuyên."
"Thời đại khác rồi."
Phi Cơ cười đứng dậy: "Đây là thời đại của ta."
Kinh doanh sòng bạc quan trọng nhất là gì?
Khách hàng.
Theo lời Tô Bình Nam nói thì việc kinh doanh này giống như hái sao trên trời xuống rèn nồi nấu nước ba sông, tất cả bàn tiệc đã bày ra, vậy khách nhân thập phương đều sẽ kéo tới.
Đã vậy thì bắn phát súng đầu tiên, đào mấy tên mã tử đổi tiền có khách hàng lớn về tay là chuyện cực kỳ quan trọng.
Phi Cơ đề cử một người.
Mai Hiểu Âu.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, nữ nhân này để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Phi Cơ.
Phi Cơ rất được Tô Bình Nam coi trọng, có thể nói là ở Cảng thành, địa vị của hắn chỉ đứng sau Rebecca. Nhưng trong lòng Phi Cơ, hắn kính trọng Tô Bình Nam hơn là sợ hãi.
Không có lý do nào khác.
Trước giờ tác phong làm việc của Tô Bình Nam quá kín kẽ, mỗi một việc đều giống như đan một tấm lưới lớn, Phi Cơ chỉ cảm thấy bất lực khi chìm sâu trong đó.
Kể cả bố cục phía sau việc thành lập Tứ Hải cũng sâu sắc đến độ khiến Phi Cơ khâm phục.
Huống chi Phi Cơ thực chất chỉ là đả tử, không giỏi dùng đầu óc, hắn chẳng sợ đây là lần đầu tiên lên tiếng trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam biết rõ Phi Cơ nghĩ gì, cho nên hắn khá tò mò về nữ nhân này.
Điều tra bối cảnh của một người đổi tiền ở Hào Giang không khó.
Sau hai tiếng Tô Bình Nam đã lấy được toàn bộ tư liệu về nữ nhân gần đây rất nổi tiếng này.
"Thú vị đấy."
Tô Bình Nam xoa cằm, quyết định đích thân đi gặp một lần.
Càng thủ đoạn thì càng phải có ranh giới cuối cùng. Một số hành vi của nữ nhân này khiến nam nhân thưởng thức. Trước khi đi, hắn bấm gọi một số điện thoại.
Hắn cần một người.
Triệu Phong.
Hắn thông báo cho Để Diệu Dương đưa người kỳ lạ từng khiến mình thua bạc này đến Hào Giang, bởi vì hắn cần điểm đặc biệt của người này.
...
Hiện tại Mai Hiểu Âu rất ít nhận kèo, bởi vì bây giờ nàng không còn là kẻ tép riu nữa, mà đã trở thành một trong những tay đổi tiền hàng đầu Hào Giang.
Nữ nhân nắm bắt được cơ hội mà nàng tha thiết mong ước.
Nền kinh tế nội địa phát triển nhanh chóng kéo theo vô số đại gia. Thời buổi này, những nam nhân dám xông xáo đều là hạng to gan liều lĩnh, còn vô cùng tự tin.
Vì vậy bọn hắn đặt cược rất lớn, dám cược dám thua hết tất cả.
Sau khi cố ý giúp thêm hai khách sộp Thịnh Kinh vượt qua khó khăn, nữ nhân bỏ ra bảy trăm nghìn đô la Hồng Kông và các khách sộp nội địa để kết giao tình hữu nghị vững chắc, mở ra một cánh cửa mới.
Mai Hiểu Âu không có thái độ trịch thượng của người Hào Giang, phong cách làm việc của nàng như gió xuân.
Có câu vô tình cắm liễu thành rừng, chính đặc điểm này khiến đám khách hàng liên tục giới thiệu khách cho nàng. Kết quả là nữ nhân càng ngày càng có nhiều khách hàng, nhờ đó nàng kiếm đầy bồn đầy bát.
Làm người phải để lại một con đường, ngày sau gặp nhau dễ nói chuyện.
Đây là tôn chỉ làm việc của nữ nhân.
Mai Hiểu Âu thường nói trong tên mình có chữ "Âu", vì vậy nàng giống như hải âu.
Có rất ít người hiểu hàm ý tự giễu trong câu nói này.
Hải âu ăn những thứ dơ bẩn nhất, giống như nàng kiếm đồng tiền phi pháp không ra gì. Mai Hiểu Âu cũng không muốn tỏ vẻ thanh cao, cho nên hôm nay nàng tới.
Nữ nhân xinh đẹp động lòng người trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, bởi vì hôm nay nàng phải tiếp đãi một khách hàng lớn từ Thịnh Kinh do ông chủ giới thiệu.
Khách hàng lớn chân chính.
Ông chủ Lưu không phải người ba hoa, từ giao tình giữa hai người trong một năm nay có thể nhìn ra điểm này.
Ông chủ Lưu giới thiệu về đối phương.
"Mai tiểu thư, người này thật sự có thực lực. Ta và người này không thân, là người khác nhờ ta, nói đối phương muốn chơi lớn. Lần bơm nước này ngươi phải làm lớn." Nghe lão Lưu nói xong, Mai Hiểu Âu nở nụ cười đầy ẩn ý: "Có thực lực cỡ nào? Có bằng Lý Siêu Nhân không?"
"Không kém đâu."
Ông chủ Lưu nghiêm túc nói: "Ta thua mười triệu thì thương cân động cốt. Người ta thua một trăm triệu, đoán chừng chẳng buồn nhíu mày. Loại khách hàng này đủ cho ngươi ăn cả đời."
"Đến sòng bạc không ai có thể chơi cả đời."
Mai Hiểu Âu lắc đầu. Nàng đã chứng kiến quá nhiều cảnh khuynh gia bại sản, cho nên phớt lờ câu nói này.
Khách hàng lớn trong miệng ông chủ Lưu đã ngồi thuyền đến Hào Giang. Vệ sĩ kiêm tài xế của Mai Hiểu Âu là A Đao giơ tấm bảng viết tên tiếng Anh của đối phương, nghiêm túc quan sát đoàn người xuống thuyền.
Ba chữ cái tiếng Anh trên tấm bảng cực kỳ bắt mắt.
God.
Đây là tên tiếng Anh của đối phương, dịch ra chỉ có một nghĩa.
Thượng Đế.
Nói thật là từ trước đến giờ nữ nhân chưa từng nghe thấy cái tên nào phách lối đến vậy. Nàng hiểu rõ tình hình Hạ quốc, bèn bảo ông chủ Lưu nhắn cho đối phương tốt nhất là dùng tên tiếng Anh kẻo bị kẻ hữu tâm chú ý. Lúc đó ông chủ Lưu đã nói cho nàng ba chữ cái này.
À phải rồi, vị khách này còn có một cái tên tiếng Trung.
Tô Bình Nam.