Chương 1115: Ta không tin vận khí
Thuyền tới rồi.
Trong đám người đầu tiên lên thuyền có nhiều người chào hỏi nữ nhân, nhưng nàng chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Không ít người từng lấy chip ở chỗ nàng, nàng chưa từng ép đối phương đến đường cùng, vì vậy nhân duyên của nàng cực tốt.
Người còn chưa ra, nữ nhân vẫn có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
Mai Hiểu Âu nửa tin nửa ngờ lời nói của lão Ngưu.
Bởi vì hiện tại Hạ quốc có bảng xếp hạng Hồ Nhuận, nữ nhân đã nghiên cứu kỹ càng, nhưng vị trí từ một đến một trăm không có ai họ Tô.
Người này rất có thể là con cháu nhà quan chức.
Đây là phỏng đoán và suy nghĩ của nữ nhân. Nếu không, không có khả năng có tiền mà không nổi tiếng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng cần tên tiếng Anh của đối phương.
Rõ ràng là ở thời đại này, quan hệ giữa Hào Giang và nội địa có phần rạn nứt.
Tô Bình Nam vừa bước ra từ hải quan, ánh mắt nữ nhân lập tức khóa chặt vào hắn.
Khí thế.
Nhóm của nam nhân có năm người, người trẻ tuổi đi dầu duỗi lưng thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ oai phong, nhất là cặp mắt kia.
Ánh mắt hắn nhìn người khác khiến nữ nhân liên tưởng tới một loài động vật.
Giống như chim ưng bay lượn trên bầu trời.
"God?"
Mai Hiểu Âu tiến về phía trước mấy bước, khom người, nở nụ cười cẩn trọng.
Không phải nữ nhân cẩn trọng, mà là nàng biết khách sộp thích nhất là nụ cười này, nụ cười này có thể làm cho đối phương buông lỏng đề phòng đối với nàng trong thời gian nhanh nhất.
"Là ta."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười, chủ động chìa tay: "Ta không thích tên tiếng Anh, nhưng nếu ngươi cần thì theo ngươi vậy."
"Vậy ta gọi ngài là Tô tiên sinh hay là Tô tổng?"
Nữ nhân cười duyên dáng, nhưng đã lật đổ suy nghĩ ban đầu.
Người này tuyệt đối là kẻ thống trị trong lĩnh vực của mình, nếu không hắn sẽ không cường thế như vậy. Hơn nữa, bối cảnh của hắn chắc chắn phức tạp.
Những người đi cùng nam nhân ai cũng mạnh mẽ kinh người, từ vết chai trên nắm đấm có thể nhìn ra điều này.
Nữ nhân rất tinh mắt, nhưng phải công nhận là tuýp nam nhân này cực kỳ có lực sát thương đối với nữ nhân như nàng. Nếu đổi sang một nơi khác thì nữ nhân không ngại làm bạn với đối phương.
"Sao cũng được."
Tô Bình Nam xua tay: "Ta chơi một ăn năm, Mai tiểu thư không có ý kiến gì chứ?"
"Người đến là khách."
Mai Hiểu Âu gật đầu, cười khẽ: "Ta theo ý Tô tổng. Có điều ngài gọi Hiểu Âu là được rồi, dù sao ở nơi này, chữ "mai" không may mắn."
Ông chủ Lưu đã dặn rõ đối phương đến chơi một ngày, sắp xếp cho chơi xì tố với nàng.
Số tiền cược này rất lớn, xem ra nam nhân không chỉ muốn phân cao thấp với sòng bạc, mà còn nhắm tới tiền của nàng.
Nhưng nàng vẫn tiếp. Trong mấy chục năm qua, ở Hào Giang người có thể lui thân chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Điều này không liên quan đến kỹ thuật, mà do nhân tính. Nữ nhân không tin nam nhân này là ngoại lệ.
Khách hàng có thân phận nào thì có cách tiếp đãi đó. Nhưng vị Tô tổng này chưa có chiến tích gì ở đây, vì vậy hai chiếc xe đến đón người ngày hôm nay đều là Mai Hiểu Âu vận dụng quan hệ cá nhân.
…
Dễ nhận thấy vệ sĩ của vị Tô tổng này được huấn luyện bài bản.
Khi lên xe, một người ngồi ở hàng trước, một người ngồi bên phải. Mà Tô tổng thì hoàn toàn náu mình trong tối.
"Tô tổng làm nghề gì vậy?"
Ông chủ Lưu không đến, lý do là thân phận của mình không đủ tiếp đón nên sẽ không làm việc quá giới hạn. Mặc dù nữ nhân kinh ngạc, nhưng cũng tin lý do này.
Nàng bắt chuyện để kéo gần quan hệ giữa hai bên.
"Gì cũng làm."
Giọng nói của Tô Bình Nam vang lên trong bóng tối, có chút ý vị thâm trường: "Rất nhanh ngươi sẽ biết."
"Vâng, ta chờ Tô tổng cho ta mở mang tầm mắt."
Nữ nhân mỉm cười đáp lời: "Trước tiên chúng ta uống một ly, nghỉ ngơi một chút rồi ngày mai bắt đầu, hay là đến thẳng Kim Sa?"
Nàng không biết lai lịch của đối phương, cho nên sắp xếp cho hắn một phòng đánh bạc có một nửa cổ phần của Phi tỷ.
"Thời gian của ta rất eo hẹp."
Lời nói của nam nhân khiến nữ nhân cảm thấy lạnh lùng: "Bắt đầu luôn!"
"Nghe ngài vậy."
Nữ nhân quay đầu lại, tặng cho Tô Bình Nam một nụ cười quyến rũ động lòng người. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là ánh mắt nam nhân cực kỳ bình tĩnh, không có vẻ kinh diễm thường thấy trong mắt đám khách hàng lúc trước.
Đã tới phòng VIP, nam nhân xua tay, hai hán tử cao gần hai mét lập tức dừng lại.
"Tối nay ta đánh bạc với nàng, các ngươi nghỉ ngơi đi."
Tô Bình Nam chỉ vào Mai Hiểu Âu, nhếch miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ không xảy ra chuyện đâu, hẳn là người Hào Giang sẽ thua."
"Ta biết rồi, Nam ca."
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch khom người, dẫn theo mấy người còn lại lập tức lui ra ngoài.
...
Mai Hiểu Âu liếc nhìn nam nhân tự tin quá mức này, vừa cười vừa nói: "Ta chúc Tô tổng tối nay đại sát tứ phương."
Ba chiếc bàn trong phòng đều có người, Tô Bình Nam vừa nhìn đã thấy Triệu Phong đầu đầy mồ hôi. Hắn mỉm cười đi tới, đồng thời nhận chip năm mươi vạn mà nữ nhân đưa cho.
Sau khi ngồi xuống, Tô Bình Nam khác với tất cả mọi người, thậm chí hắn còn chẳng nhìn nước bài, cứ thế đẩy chip vào vị trí người chơi như ném đá.
Hành động này làm cho đầu nữ nhân vang ong ong.
Nàng sợ nhất là loại khách đánh bạc cực kỳ khí thế này. Lần này, nếu đối phương thắng thì trong mấy trăm vạn nàng vất vả tích góp sẽ có hai trăm năm mươi vạn không còn thuộc về nàng nữa.
Nữ nhân còn chưa kịp thở, bài đã mở.
Nhà cái sáu điểm, người chơi tám điểm.
Mai Hiểu Âu nhìn sườn mặt như dao gọt của nam nhân, cố rặn ra nụ cười: "Tô tổng khởi đầu tốt đẹp, vận khí tốt."
"Ta không tin vận khí."
Lời nói lạnh nhạt của đối phương khiến nữ nhân cắn răng nghiến lợi. Tiếp theo, nam nhân lại đẩy một đống chip ra trước ánh mắt khó tin của nữ nhân.
Lại là xì tố.
Lần này vẫn là người chơi.
Mai Hiểu Âu không kìm được nhìn nước bài, trong lòng thoáng yên tâm. Xem chừng mình có thể hồi máu.