Chương 1116: Hai mươi sáu phút
Bài lại mở ra.
Nhà cái tám điểm, người chơi chín điểm.
Căn phòng rất mát mẻ, vậy mà nữ nhân vẫn đổ mồ hôi vì mới qua mấy phút đã mất bảy trăm năm mươi vạn. Nàng làm nghề đổi tiền bao nhiêu năm nay, có hạng người nào chưa từng gặp? Nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy cách chơi giết người không chớp mắt như thế này.
Tuy nhiên, dù thua tiền song nữ nhân vẫn thấy nam nhân này rất ngầu.
Lúc này đã có người vây quanh.
Những con nợ này rất thông minh, bọn hắn rất giỏi trò đỏ đen, tất nhiên là ngửi thấy mùi tiền.
Tô Bình Nam liếc nhìn nữ nhân. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, hắn đẩy toàn bộ chip vào vị trí người chơi với vẻ mặt vô cảm.
"Chia bài."
Tô Bình Nam gõ ngón tay, châm xì gà.
…
Hiện tại lượng chip trên bàn đã lên tới hai trăm vạn.
Chơi một ăn năm, tức là nữ nhân phải bỏ ra một nghìn vạn.
Nếu nam nhân thắng liền ba ván, vậy thì khối tài sản Mai Hiểu Âu vất vả tích góp nhiều năm sẽ thuộc về đối phương phân nửa.
Nữ nhân cắn môi, không ngờ việc đánh cược lại xảy ra trên người mình. Nàng cụp mắt, không muốn để cho nam nhân nhìn ra mình không tự tin.
Người chia bài lật lá bài của nàng với vẻ mặt vô cảm. Tám điểm.
Con số này ít nhiều gì cũng khiến Mai Hiểu Âu thở hắt ra. Nhưng tiếp theo nữ nhân lập tức căng thẳng, chăm chú nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của nam nhân.
Nam nhân này không hề có vẻ hưng phấn của dân cờ bạc, ngay cả ánh mắt cũng không có. Đây là chuyện nữ nhân chưa từng thấy bao giờ. Cho dù là dân cờ bạc chuyên nghiệp đi chăng nữa cũng không như vậy.
Người này là ma quỷ.
Nữ nhân oán hận nghĩ.
"Căng thẳng à?"
Tô Bình Nam liếc nhìn nữ nhân xinh đẹp này, sau đó lật bài.
Động tác dứt khoát khiến người ta sợ hãi.
Chín điểm.
Người bên cạnh thốt lên đầy kinh ngạc.
Nữ nhân vén lọn tóc dài rơi xuống trán. Trong tình huống này nàng vẫn giữ gìn hình tượng của mình.
"Không căng thẳng."
Nữ nhân dựng ngón tay cái: "Tô tổng chơi đủ ác. Trong khi ta vẫn chưa thua hết toàn bộ tài sản, xin hỏi ngài thích ăn gì? Ta mời."
Lần đầu tiên Tô Bình Nam dừng tay: "Hào phóng đấy, ta thích sự bình tĩnh của ngươi."
Dứt lời hắn tiếp tục đặt toàn bộ chip xuống trong tiếng kêu thảng thốt của mọi người.
Lần này là nhà cái.
Nữ nhân lảo đảo.
"Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy."
Mai Hiểu Âu nhíu mày, đôi mắt đẹp ra sức trừng Tô Bình Nam. Phải biết là nếu nam nhân này tiếp tục thắng, thì số tiền Mai Hiểu Âu nàng vất vả kiếm được trong mấy năm qua sẽ mất sạch.
"Tô tổng."
Nữ hài ra hiệu cho người chia bài dừng lại, sau đó mỉm cười cất lời.
"Ngài đang đánh cược gia sản với ta đó. Ta không đủ tiền, nếu thua sẽ nợ ngươi bốn trăm năm mươi vạn, không thể quăng nợ cho người của Phi tỷ, cũng không thể quăng nợ cho người của Hào Giang, vì vậy ta cần phải tìm người vào cuộc."
Nàng không sợ không có ai tiếp nhận vụ này.
Người thắng liền ba ván ở Hào Giang nhiều như lông trâu. Nhưng chỉ cần ngồi dí ở đây, đến cuối cùng có ai không phải trả lại đâu? Điều quan trọng là hiện tại có thể chống đỡ.
"Chờ đã."
Tô Bình Nam gọi Mai Hiểu Âu đang định gọi điện cho lão Miêu và Phi tỷ lại: "Nghe nói Mai tiểu thư nắm giữ không ít khoản nợ của khách nội địa, ta có thể tiếp nhận, coi như là tiền mặt của ngươi."
Câu nói này khiến Mai Hiểu Âu sởn gai ốc, ánh mắt nhìn nam nhân hệt như con mèo bị tấn công: "Tô tổng, thông tin khách hàng là bí mật, ta không thể sang tay."
Cho dù hôm nay thua đến khuynh gia bại sản, nữ nhân cũng có lòng tin mình tốn năm năm sẽ kiếm lại. Nhưng một khi tài liệu khách hàng gây ra sóng gió gì, nàng sẽ phải chịu áp lực cực lớn từ hai giới hắc bạch ở Hào Giang.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Tô Bình Nam nhìn Mai Hiểu Âu, sau đó lật bài.
Năm điểm.
Một con số rất nhỏ. Nam nhân kín đáo liếc nhìn Triệu Phong đặt chip vào vị trí người chơi, sau đó nói với nữ nhân: "Năm điểm, một con số rất nhỏ, ngươi có muốn thử không?"
Đột nhiên Mai Hiểu Âu hiểu tại sao đám con bạc lại mê đánh bạc như vậy, cảm giác adrenalin bùng nổ khiến nữ nhân muốn dừng mà không được.
"Ngươi là người đổi tiền giỏi nhất chỉ đứng sau Thần Tiên Phát. Cái mà ngươi dựa vào không gì ngoài sự ngụy trang và ranh mãnh của ngươi. Dưới vẻ bề ngoài dịu dàng xinh đẹp là thủ đoạn thiết huyết. Nhưng yên tâm, điều ta tán thưởng là ngươi có ranh giới cuối cùng."
Lời nói của Tô Bình Nam khiến Mai Hiểu Âu cảm thấy khó hiểu: "Càng là nghề hạ lưu thì càng cần một người có ranh giới cuối cùng đi làm, chỉ có như vậy mới có thể làm lâu dài. Cược một lần không? Ván này một ăn mười."
Nam nhân sắc bén như dao.
Trên gương mặt Mai Hiểu Âu vẫn còn treo nụ cười nghề nghiệp, chẳng qua đã không còn ý cười. Nàng đã gặp rất nhiều nhân vật lớn, nhưng đây là lần đầu tiên có người thẳng thắn nói ra những lời giết người tru tâm ngay trước mặt mình.
Nữ nhân không phủ nhận lời nói của đối phương. Nàng rất thành thạo đủ loại mánh khóe, nếu không thì một đóa sen trắng ngốc nghếch xinh đẹp sao có thể đứng ở vị trí này, trong cái ngành nghề ăn tươi nuốt sống này.
"Tô tổng."
Tô Bình Nam xua tay, không cho nữ nhân cơ hội gọi điện thoại, mà gật đầu với người chia bài vẫn đang chờ đợi: "Lật đi."
Người chơi không điểm, lật bù.
Giọng điệu vô cảm của người chia bài khiến nữ nhân bồn chồn, nhưng con số năm điểm vẫn khiến nàng ôm ấp hi vọng cuối cùng…
Lật bài.
Bốn điểm.
Nữ nhân thoáng lảo đảo, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng. Nàng nâng cổ tay xem thời gian.
Hai mươi sáu phút.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nam nhân đã thắng được toàn bộ tài sản mà nàng phấn đấu suốt sáu năm ròng.