Chương 1117: A Nhân
"Cơm Trung hay cơm Tây?"
Nữ nhân cười gượng: "Bây giờ ta vẫn có thể mời Tô tổng ăn một bữa tiệc lớn. Còn nữa, ta cần thời gian xoay tiền."
"Ở Hào Giang chỉ có hai vị Hà tiên sinh lọt vào mắt ta."
Giọng điệu của Tô Bình Nam kiệt ngạo hệt như tên tiếng Anh của hắn, không coi ai ra gì: "Nhưng hai bọn hắn không ai đứng trước bàn đánh bạc. Bọn hắn có đánh bạc không?"
Nam nhân không đợi nữ nhân trả lời mà tự đưa ra đáp án luôn.
"Có. Năm đó Hà tiên sinh chạy thuyền vận chuyển hàng hóa còn đánh bạc với quỷ Đông Dương. Ta thích đánh bạc kiểu này hơn. Ta không thích đánh bạc, nhưng ta vẫn tới, bởi vì có người đề cử ngươi với ta."
"Gì cơ?"
Nữ nhân trợn to mắt, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Làm ngành này của các ngươi không sợ khách thắng tiền, chỉ sợ khách không đến. Nhưng tối nay ta chỉ chơi thêm một ván, cược cổ phần phòng VIP này của ngươi."
Nam nhân nói sang chuyện khác.
Tô Bình Nam làm việc lòng dạ sắt đá, tất nhiên không có lòng thương hoa tiếc ngọc. Nhìn Triệu Phong tái mét mặt mày, trực giác mách bảo với hắn là tối nay nhiều nhất chỉ được chơi thêm một ván, vì vậy hắn quyết định nhóm thêm một mồi lửa.
"Chúng ta có thù oán sao?"
Mai Hiểu Âu không cười nữa: "Tô tiên sinh, ta làm việc chưa bao giờ ép người khác đến đường cùng, ta không biết tại sao ngài lại làm như vậy."
Nam nhân này kỳ dị đến mức khiến nàng sợ hãi.
Kiểu đánh cược này nàng mới nghe lần đầu. Hơn nữa, lúc nãy Đao Tử từ phòng giám sát đi ra đã ra hiệu cho nàng.
Nam nhân không có vấn đề gì hết, hắn thắng là nhờ may mắn.
"Không phải ta ép ngươi đến đường cùng hay là chặn đứng con đường này của ngươi, ta đổi cách sống cho ngươi." Tô Bình Nam nhìn Mai Hiểu Âu: "Còn ăn cơm thì ta mời."
"Có lẽ ngài không biết quản lý một phòng đánh bài khó khăn cỡ nào, đủ mọi chuyện sẽ khiến ngài sứt đầu mẻ trán."
Mai Hiểu Âu nghiêm túc đáp lời.
"Không khó lắm."
Tô Bình Nam chìa tay ra, sau đó cuộn thành nắm đấm: "Dễ hơn cái này."
Bễ nghễ.
Không hiểu sao nam nhân lại khiến Mai Hiểu Âu nghĩ tới từ này.
Nhưng nàng không tin tưởng lắm.
Sòng bạc Hào Giang ngư long hỗn tạp, các phương diện phải rõ ràng. Cho dù vị Tô tiên sinh này là mãnh long vùng khác cũng chưa chắc có thể trấn áp những người đó.
Vết đạn ở khách sạn Hào Giang vào mười hai ngày trước vẫn đang nói cho mọi người biết nơi đây đã trở thành thiên hạ của Câu ca, hắn sẽ không để cho mãnh long vùng khác tiến vào.
Chẳng phải ngay cả Hạng Thất ca của Tân Ký cũng phải chán nản rút lui đấy sao?
Dù sao trận hỗn chiến nghìn người kia đã được ghi vào lịch sử Hào Giang.
"Tô tiên sinh là nam nhi tốt, vậy ngài có thể nhường tiểu nữ một lần hay không?"
Mai Hiểu Âu chỉ vào người chia bài luôn trưng ra vẻ mặt vô cảm kia: "Đổi nàng, ta và ngươi cược chút tài sản cuối cùng của ta."
"Được, đây vốn là quyền lợi của chúng ta."
Tô Bình Nam tỏ vẻ hào phóng: "Huống chi nếu ngươi thua lần này thì không còn bất kỳ đường lui nào, vì vậy ta đồng ý."
Nam nhân lẳng lặng đứng đó, châm xì gà, xòe hai tay.
"Chúc ngài thắng nhiều."
Đây không phải lời khách sáo, mà là quy tắc. Cứ mười chín ván sẽ đổi người chia bài một lần, người chia bài đều để lại câu này trước khi đi.
Nữ hài chia bài gật đầu với Tô Bình Nam rồi xoay người rời đi.
…
Mai Hiểu Âu khom lưng xin lỗi Tô Bình Nam, sau đó đi ra ngoài phòng VIP gọi điện thoại cho lão Miêu: "Ta muốn mượn một người của ngươi, gọi A Nhân qua đây."
"Ta đã nghe nói chuyện của ngươi, nợ nần lúc trước chia 2-8. Ta tìm Phi tỷ và ngươi cùng ăn vụ này. Không ai là thần bài cả, vậy nên không cần sợ hãi, huống chi còn có ta ở đây."
Lão Miêu đồng ý rất nhanh, ngoài ra còn đưa ra điều kiện của mình. Hắn là ngựa đầu đàn nổi tiếng nhất dưới trướng Băng Nha Câu, có thực thực và cũng có tự tin.
Nữ nhân nói một câu chặn họng lão Miêu: "Người ta cược ván cuối cùng, chơi chiến thiên vương với ta đó. Ngươi đồng ý không phản đối ư?"
Một bước làm vua, một bước tử vong.
Lão Miêu hơi bất ngờ: "Người này có thể thu tay à? Thế thì ta không tham dự nữa. Cho ngươi mượn A Nhân đấy, ta sẽ đánh tiếng với Câu ca.
"Được, ta chờ hắn."
Mai Hiểu Âu biết lão Miêu thèm muốn mình, nhưng không để cho đối phương toại nguyện. Nàng xác định vị trí của lão Miêu rất rõ ràng.
Nam nhân này có thể cùng liều mạng, nhưng không thể làm bạn. Có câu "có thể cùng chung hoạn nạn, nhưng không thể cùng chung phú quý."
...
Khi A Nhân nhận được cuộc gọi, hắn đang tán gái chứ không ở chỗ bàn đánh bạc.
"Ngươi có biết tại sao bi thép trên bàn xoay lại quay mười lăm vòng không?"
A Nhân để tóc dài nhìn cô nàng phía đối diện, cười rất quyến rũ: "Bởi vì nếu quay quá ít sẽ không có không khí, mà quay nhiều thì tốn thời gian, ảnh hưởng tới sòng bạc kiếm tiền."
"Ồ!"
Cô nàng tóc vàng lộ vẻ mê trai: "Ngươi biết nhiều thật đấy!"
A Nhân tỏ ra nghiêm túc: "Bởi vì ta là người chia bài tốt nhất ở đây, không ai có thể thắng ta."
"Không có ai á?"
Nữ nhân không tin, vừa nũng nịu vừa nghiêm túc hỏi.
"Không có. Trong nửa năm nay, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thắng được ta. Số ta đỏ lắm."
A Nhân trả lời cực kỳ tự tin.
Chơi với sòng bạc, nhất là baccarat và blackjack, đánh cược là vận khí chứ không phải kỹ thuật.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa khách chơi và sòng bạc là khi ngươi có vận khí tốt, sòng bạc có thể đổi người cho đến khi nào đổi được một người có vận khí tốt hơn ngươi.
Mà khách chơi thì vĩnh viễn không thể đổi chính mình.
"Ta có một chai rượu vang rất thích hợp với đêm nay, chi bằng..." Ngay khi A Nhân đưa ra lời mời với mục tiêu theo đuổi của mình, điện thoại đổ chuông.
"Cần ngươi đi giúp Mai tỷ làm việc..."
Nam nhân nghe lão Miêu kể lại, sắc mặt lập tức trở nên hưng phấn. Muốn làm đến người chia bài cấp bạch kim thì bắt buộc phải chứng minh bản thân. Chơi với khách hàng cược lớn một ván chắc chắn là biện pháp chứng minh bản thân tốt nhất.
Ván này là trận chiến thiên vương của Mai tỷ, hắn nhanh chóng quyết định tiếp nhận.