Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1118 - Chương 1118 - Mục Tiêu Của Hắn Là Mình

Chương 1118 - Mục tiêu của hắn là mình
Chương 1118 - Mục tiêu của hắn là mình

Chương 1118: Mục tiêu của hắn là mình

A Nhân chạy tới chỉ mất mười hai phút.

Tô Bình Nam vẫn luôn im lặng, ngay cả tư thế ngồi vẫn không thay đổi chút nào. Thấy nam nhân bình tĩnh như vậy, Mai Hiểu Âu hơi lo lắng về kết quả lát nữa.

"Ngươi đến rồi."

A Nhân đã thay sang Âu phục. Mai Hiểu Âu mỉm cười chào hỏi rồi chỉ vào bàn đánh bạc: "Xem bài của ngươi đi."

"Yên tâm đi!"

A Nhân gật đầu, liếc nhìn Tô Bình Nam, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Ta có thể thắng hắn."

"Tiên sinh, mời đặt cược."

Đầu tiên A Nhân vỗ hai tay theo thói quen. Hắn mặc bộ đồng phục ngắn tay, để lộ cánh tay trước mặt đối phương, tiếp đó đặt tay lên máy chia bài, làm động tác mời.

Tô Bình Nam phía đối diện ngẩng đầu lên, mỉm cười cất lời: "Hiếm thấy người chia bài nào có khí thế bức người như vậy. Xem ra ngươi rất có tự tin."

A Nhân gật đầu. Ánh mắt của vị khách này rất sắc bén, hắn không muốn bị khí thế của đối phương áp đảo, trả lời rất tự nhiên: "Đây là trò chơi đánh cược vận khí, mà xưa nay vận khí của ta luôn rất tốt."

Tô Bình Nam liếc nhìn Triệu Phong. Sắc mặt đối phương tái nhợt, ngón tay run rẩy, đặt toàn bộ chip vào vị trí nhà cái. Sau đó, hắn thản nhiên đẩy một đống chip ra.

Một đống chip như ngọn núi nhỏ đè lên vị trí người chơi.

"Vậy thì ta chống mắt nhìn xem vận khí của ngươi tốt nhường nào."

Tô Bình Nam mỉm cười nhìn người chia bài cố gắng dùng khí thế lấn át mình, vừa gõ ngón tay vừa nói với đối phương.

"Chia bài."

Lúc chia bài A Nhân thích xoay thêm vài vòng, như vậy lá bài của hắn sẽ tạo ra tiếng rít nhẹ.

Không có tác dụng gì, nhưng rất nhiều người sẽ mất lòng tin.

Cá cược ấy mà, rất nhiều người cực kỳ mê tín, hắn thường xuyên dùng chiêu này. Tuy nhiên, nam nhân bình tĩnh như núi phía đối diện không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí sau khi phát bài xong hắn còn không quan tâm.

Nhà cái bảy điểm, người chơi tám điểm.

Kết quả này khiến tai Mai Hiểu Âu ong ong. Trước ánh mắt mọi người, nữ nhân nở nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.

"Xem ra ta không thể tiếp Tô tiên sinh được nữa rồi. Nếu Tô tiên sinh vẫn còn hứng thú chơi tiếp thì ta sẽ để người khác đến tiếp ngươi. Còn thủ tục hợp đồng, ngày mai ta sẽ tìm người chuyên nghiệp đến nói chuyện với ngài. Xin cáo từ trước."

Không còn gì hết.

Cho nên đối mặt với A Nhân đang ngẩn ngơ, nàng cũng không nói gì thêm. Đánh cược đến giờ chính là khí thế, A Nhân không đủ sát khí, thua cũng là chuyện bình thường, không có gì phải oán giận.

Mai Hiểu Âu đã làm việc ở Hào Giang sáu năm, nàng quyết định tự gánh chịu.

...

Rầm!

Nữ nhân còn chưa có chuyện gì, một vị khách khác đã ngã rầm ra đất.

Tô Bình Nam nhìn Triệu Phong ngã lăn quay được nhân viên phục vụ dìu đi, im lặng không nói gì. Hắn biết năng lực của người này rất kỳ lạ, nhưng không thể lợi dụng không ngừng, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Mai tiểu thư, lần này có thể cùng nhau uống một ly rồi.

Tô Bình Nam cản đường Mai Hiểu Âu bước đi lảo đảo: "Nói trước rồi mà, ta mời."

Mai Hiểu Âu quyết định chọn một nhà hàng Tây khi tài sản vẫn còn là ngàn vạn.

Mai Hiểu Âu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn hơi hoảng hốt. Từ lúc gặp nhau đến giờ chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, nàng cứ tưởng mình được móc nối với một một khách hàng lớn mới, có được tài nguyên mới, nào ngờ lại thua hết tất cả.

Chuyện này nghe rất ảo, nhưng lại là sự thật.

Nam nhân ngồi trước mặt sừng sững như núi, lắng đọng như nước sâu, đâu còn nửa phần phấn khích như dân cờ bạc?

Điều này khiến nữ nhân cảm thấy cay đắng.

Nàng không sợ thua, chỉ sợ người này không chơi tiếp.

"Ngươi rất có trách nhiệm."

Sắc mặt nam nhân lạnh lùng, vẫn là gương mặt lạnh như tiền mà nữ nhân thấy vạn năm không đổi kia, không hợp với bầu không khí ấm áp do ánh đèn mang lại một chút nào.

"Ta có thể đoán được dự định tiếp theo của ngươi."

Tô Bình Nam nhấp một ngụm rượu vang: "Ngươi có thể tiếp tục thuê phòng ở rẻ nhất, ăn thực phẩm rác rưởi rẻ nhất, sau đó dựa vào mạng lưới quan hệ của ngươi bắt đầu lại một lần nữa. Sự kiên nhẫn này là phẩm chất vô cùng ưu tú."

Mai Hiểu Âu không phản bác.

Là người đổi tiền, có ai chưa từng té ngã kia chứ? Có lẽ nàng không thể đạt đến trình độ ngày hôm nay, nhưng nàng tin mình có thể vực dậy.

"Trong cả quá trình ngươi không thể xảy ra bất kỳ một rủi ro nào nữa."

Rốt cuộc Tô Bình Nam nở nụ cười: "Nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội."

Mai Hiểu Âu nhìn Tô Bình Nam, tận sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ sợ hãi. Cho tới giờ nam nhân mang lại cho Mai Hiểu Âu cảm giác rất phức tạp.

Bá đạo, lạnh lùng, kỳ lạ.

Nữ nhân chưa từng thấy con bạc nào tự tin như vậy, cũng không thấy nam nhân này thắng được nhiều tiền như thế mà vẫn thản nhiên, rất có thể là hắn giống như phán đoán của mình.

Hán không tiếp tục cược nữa, vả lại mục tiêu lần này của hắn là mình.

Điều này khiến nữ nhân rùng mình ớn lạnh.

"Tô tiên sinh, ta mời ngài một ly."

Mai Hiểu Âu rất thức thời nâng ly rượu vang lên: "Ta bằng lòng chịu thua. Mặc dù ta không biết tại sao ngài có thể thắng ta, nhưng ta có thể khẳng định một điều: vận khí của ngài tốt hơn ta."

Tô Bình Nam nâng ly.

"Vì sao?"

Rốt cuộc nữ nhân vẫn hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: "Phong thái của Tô tiên sinh giống như một doanh nhân lớn hoặc là phú hào một phương chứ không phải dân cờ bạc, tại sao ngài lại đến tìm ta?"

"Bởi vì có người đề cử ngươi, nói ngươi là người đổi tiền xuất sắc nhất sau Thần Tiên Phát, có vô số khách sộp. Mà ta cần ngươi cam tâm tình nguyện leo lên thuyền của ta."

Tô Bình Nam búng ngón tay.

Trước ánh mắt khó hiểu của nữ nhân, Đỗ Cửu cầm một tập tài liệu đi tới rồi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt nàng.

"Ta có thể cho ngươi lợi ích và địa vị, vì vậy ngươi không thể từ chối."

Nam nhân cất lời.

Bình Luận (0)
Comment