Chương 1121: Hợp tác vui vẻ
Tô Bình Nam đến Châu thành để làm cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Tập đoàn Cẩm Tú đầu tư lớn như vậy, thu hút sự chú ý của không chỉ một thành phố, thành phố Giang Môn gần Châu thành cũng rất có thành ý.
Vì vậy Tô Bình Nam định mượn cơ hội ép chính quyền Châu thành.
Cuộc đàm phán giữa Tô Định Bắc và chính phủ Châu thành đã đến hồi kết. Mấy ngày nay, trong toàn bộ quá trình, Tô Định Bắc nhận được ích lợi không nhỏ.
Tô Bình Nam đã định ra khung sườn, mấy cao thủ đàm phán bắt đầu từng bước ép sát. Các loại tài liệu cam kết, thậm chí cả tiền bạc đều đổ và tài khoản của ngân hàng Nông Nghiệp Châu thành.
Giới chính trị Châu thành thèm thuồng nhìn khoản tài chính khổng lồ trên sổ sách. Cái này đại biểu cho bao nhiêu thành tựu? Đại biểu cho bao nhiêu GDP? Người Châu thành luôn bị Thâm thành đè ép không thở nổi, giờ sắp phát điên luôn. Tuy nhiên, điều kiện của đối phương hơi hà khắc.
Tập đoàn Cẩm Tú kiên quyết đưa ra ba điều kiện.
Bốn mươi mẫu đất khu công nghệ cao, quyền sở hữu đảo Hoành Cầm và tư hữu hóa cảng Cửu Long.
Bốn mươi mẫu đất khu công nghệ cao mà tập đoàn Cẩm Tú đề cập tới hoàn toàn không thành vấn đề. Thậm chí Hoàng Vân còn cho rằng đối phương đòi hơi ít.
Hán đã đưa mấy số liệu ngành y dược của Y dược Cẩm Tú cho bạn học cũ trong ngành y dược của mình xem, người đó kích động đến nỗi nói năng lộn xộn.
"Giải quyết được nan đề tính quốc tế, đây là một con phượng hoàng vàng. Lão Hoàng à, giữ lại xí nghiệp này thì đối phương có thể tiến vào thời kỳ ba lâm sàng ngay lập tức. Có hắn, ngươi có thể đi xa hơn."
Đây là nguyên câu nói của bạn cũ, Hoàng Vân cũng cực kỳ tán thành. Lợi ích từ một doanh nghiệp y dược lớn mọc lên ở Cảng thành thật sự khiến hắn phấn chấn.
Nhưng đối phương không chỉ có yêu cầu này.
Có thể đưa đảo Hoàng Cầm cho tập đoàn Cẩm Tú, đây là ý của bí thư Lâm, cũng là ý kiến thống nhất của bọn hắn. Hắn muốn đi lên, sao bí thư Lâm lại không muốn kia chứ!
Vấn đề khó khăn nhất hiện tại là việc tư hữu hóa cảng Cửu Long. Tách một bến cảng quốc tế ra khỏi chính quyền cảng, ở Châu thành không có ai dám ăn liều.
Không dám ăn liều không có nghĩa là bọn hắn không vội.
…
Tòa thị chính đèn đuốc sáng trưng.
Cuộc họp kéo dài đến tận khuya, trong phòng họp mịt mù khói xanh, đám nghiện thuốc lá gần như là hút thuốc không rời tay, trà không rời miệng.
Lý Thanh Sơn là cố vấn chính phủ, vừa nói vừa đóng tài liệu: "Từ tư chất và khả năng chấp hành có thể thấy tập đoàn Cẩm Tú tiếp nhận cảng Cửu Long thực chất là bọn hắn đang hợp nhất tài nguyên nội bộ. Xét từ phương hướng phát triển thì đây cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng hơn bỏ đó sống dở chết dở. Có lẽ nhiều sức lao động như vậy đều được nhận hơn một nửa tiền lương."
Đám Hoàng Vân gật đầu.
Bí thư Lâm nói: "Các đồng chí, gánh nặng đường xa. Hai tiếng trước ta nhận được tin tổ chức chiêu thương Giang Môn đã đến Châu thành, người dẫn đội là bí thư Lưu Chính Ngọ. Hơn nữa, bọn hắn và nhóm người Cẩm Tú trọ cùng một khách sạn.
Sắc mặt Hoàng Vân lập tức trở nên khó coi.
Giang Môn rất nghèo, thậm chí còn gấp gáp cần phát triển hơn Châu thành. Những người này đến làm gì?
Mục đích không cần nói cũng biết.
Đào góc tường.
"Còn có một tin nữa, có lẽ người cầm lái tập đoàn Cẩm Tú Tô Bình Nam cũng đến Châu thành. Mặc dù bọn hắn giấu chúng ta tin tức này, nhưng đồng chí của chúng ta vẫn có năng lực làm việc, tin tức này là chính xác."
Giọng điệu của ông chủ Lâm xen chút lo lắng không dễ gì phát hiện: "Lưu Chính Ngọ nổi tiếng to gan, ngộ nhỡ hắn giở trò, đưa ra điều kiện đủ ưu đãi, Cẩm Tú bị bọn hắn rước đi mất thì chúng ta nhục mặt."
"Nhưng tách một bến cảng ra khỏi chính quyền cảng, từ trước đến giờ chưa có nơi nào có tiền lệ này. Chúng ta mà mở lời thì không tốt lắm nhỉ?"
Có phe cải cách ắt có phe bảo thủ. Thường Hán Sơn vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
"Ông chủ Lâm, giơ tay biểu quyết đi."
Hoàng Vân bực bội đề nghị. Cuộc họp đã kéo dài bốn tiếng, rõ ràng là thuyết phục bằng miệng không khả thi, thôi thì dứt khoát giải quyết luôn.
"Giang Môn cũng muốn thành lập một khu phát triển công nghệ cao. Nếu đối phương được như ý thì đến khi có số liệu năm sau, chúng ta sẽ bị vả sưng mặt."
Ông chủ Lâm thản nhiên nói, là người đầu tiên giơ tay: "Dù sao cũng phải có người bước ra bước đầu tiên, ta đồng ý cho tập đoàn Cẩm Tú nhận thầu cảng cảng Cửu Long nhằm tăng sức cạnh tranh của cảng Cửu Long và giảm bớt gánh nặng tài chính."
Hoàng Vân là người thứ hai giơ tay.
Mấy phút sau, vô số cánh tay giơ lên.
...
"Nhị ca, chuyện bên Cảng thành thế nào rồi?"
Đám nguời Tô Định Bắc chờ dưới lầu khách sạn. Tô Bình Nam vừa xuống xe, Tô Định Bắc lập tức khoác cánh tay hắn một cách tự nhiên.
"Đã hoàn thành khung sườn, chỉ còn vấn đề thực thi."
Tô Bình Nam cười khẽ: "Ngươi báo cho Giang Môn, chuyện này làm rất tốt. Chúng ta cần kết quả, biện pháp không quan trọng."
Nữ hài được khen ngợi cười tươi như hoa.
Ngay sau đó, điện thoại của nữ hài đổ chuông: "Tô tổng, các ngươi thắng. Chúng ta hãy cùng nhau biến Châu thành thành một viên ngọc sáng."
Giọng nói của Hoàng Vân vang lên, nội dung cuộc gọi khiến Tô Định Bắc lần đầu tiên bộc lộ dáng vẻ tiểu nữ hài trước mặt mọi người.
Cô bé ra sức khua khoắng nắm đấm, một lúc sau mới trả lời: "Tập đoàn Cẩm Tú có thể cảm nhận được thành ý của các vị. Hợp tác vui vẻ!"
"Hợp tác vui vẻ!"
Hoàng Vân trầm ngâm vài giây: "Lễ ký kết hợp đồng được định ra vào chín giờ sáng mai. Chúng ta đã bàn bạc mọi chi tiết mấy chục lần, sẽ không đưa đẩy nữa."
"Không thành vấn đề."