Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1120 - Chương 1120 - Ta Ký

Chương 1120 - Ta ký
Chương 1120 - Ta ký

Chương 1120: Ta ký

"Tại sao quá trình lại phức tạp như vậy?"

Nữ nhân hỏi ra nghi vấn của mình: "Chưa chắc ta sẽ từ chối chuyện tốt thế này."

"Là một tư bản vùng khác tiến vào ngành công nghiệp cờ bạc bị Hà tiên sinh chiếm cứ ba mươi năm qua, ta bắt buộc phải đấu một trận."

Tô Bình Nam trả lời: "Khởi đầu tốt đẹp quyết định hướng đi của sự việc. Ngươi dính dáng đến quá nhiều thứ ở Hào Giang, ta xử lý sạch sẽ giúp ngươi, như vậy có thể đảm bảo lòng trung thành của ngươi."

Nam nhân đưa ra lý do.

"Ta ký."

Mai Hiểu Âu ký tên.

Mấy phút sau, nàng không nhịn được lên tiếng: "Hà tiên sinh có lượng khách lớn, chưa chắc lợi nhuận từ đổi tiền giống như ngươi tưởng."

"Chưa chắc?"

Tô Bình Nam cười khẽ: "Ta chưa bao giờ cho rằng cọp sẽ ăn chay, phải nhìn vào bản chất của sự việc."

Hắn nhìn Mai Hiểu Âu: "Ăn một mình không mập được. Lợi nhuận từ đổi tiền quá lớn, hắn không nhả ra một ít thì chắc chắn không thể làm lâu dài."

Nam nhân nói một câu trúng trọng tâm: "Nếu đúng là lượng khách lớn thì trong ba mươi lăm năm qua, Hào Giang sẽ không chỉ có duy nhất một sòng bạc."

Nữ nhân sững sờ, ngập ngừng nói: "Hà tiên sinh từng nói mười phần trăm dùng làm từ thiện, chín mươi phần trăm còn lại đều xây dựng Hào Giang."

"Công ty Úc Ngu chỉ là lời nói dối lừa gạt kẻ ngu mà thôi. Tài vụ không rõ ràng, tiền đi đâu ai biết? Cứ nhìn con đường cũ nát hiện tại là biết ta không nói sai."

Nam nhân vô cùng kiệt ngạo: "Giang sơn đời nào cũng có người tài, vẻ vang mấy chục năm, giờ hắn già rồi."

"Hình như ta không còn lựa chọn nào khác."

Nữ nhân không phản bác được, khom người nói: "Ta sẽ cố gắng."

"Thu dọn xong thì đi Loan Tử, sẽ có người đón ngươi."

Tô Bình Nam đứng dậy. Khi tạm biệt, hắn nói một câu khiến Mai Hiểu Âu như rơi vào hầm băng: "À phải rồi, ngươi có thể đón đứa con trai ba tuổi ở quê, dù sao thằng bé cũng sắp đi nhà trẻ rồi, nền giáo dục ở Cảng thành tốt hơn một chút."

Nam nhân này là một ác ma, hắn muốn khống chế tất cả mọi thứ của mình. Mai Hiểu Âu cắn chặt môi nhìn bóng lưng đối phương rời đi.

...

"Thái Tử ca, chào buổi sáng!"

Trên phố Bát Lan, Hàn Chấn biệt danh Thái Tử ngậm xì gà, bước xuống từ chiếc xe Bentley mới mua, gật đầu chào hỏi mấy tên đàn em, sau đó mới ném chiếc chìa khóa trong tay cho đối phương.

"Thiết Xà đâu? Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ? Đàn em mới đến hả?"

Thái Tử nhìn người trông xe lạ mặt, nghi ngờ hỏi một câu, xong rồi cũng không quan tâm nữa, mà nghiêm túc dặn dò: "Hồi chiều xe bị mấy thằng khốn ném bùn, nhớ rửa xe thật sạch nhé!"

Thái Tử vẫn mặc trang phục quen thuộc, áo ba lỗ bó sát để lộ hai cánh tay. Nam nhân lấy mấy tờ tiền trong ví ra, ném cho đối phương.

Hắn ra tay hào phóng hơn trước đây rất nhiều.

Bản Thúc đã tìm hắn nói rằng sẽ hoàn toàn giao lại địa bàn phố Bát Lan cho hắn, điều kiện là sau này phải nộp lên một nửa lợi nhuận. Ngoài ra, hắn có thể lấy ba phần hoa hồng.

Hắn cực kỳ kích động.

Bản Thúc sắp đi rồi.

Tên khốn Minh Vương kia vẫn luôn lấn át mình, may mà Bản Thúc tinh mắt nhìn ra anh hùng, biết mình trung thành tận tâm, không tham tiền tài, vì vậy sẵn lòng giao khu vực kiếm được nhiều lợi nhuận nhất Hào Mã Bang cho mình.

Thật ra Thái Tử thừa biết không phải mình làm tốt hơn Minh Vương, mà là do mình nghe lời, không tham lam. Chỉ có giao cho mình thì Bản Thúc mới tiếp tục lấy được hoa hồng mỗi tháng sau khi đi.

Thái Tử nghĩ kỹ rồi.

Hắn định nhẫn nhịn một năm.

Một năm sau hắn binh hùng tướng mạnh, lại thêm sức ảnh hưởng của Bản Thúc giảm xuống thấp nhất, hắn sẽ đá lão già kia xuống. Như vậy cũng coi như tận tình tận nghĩ rồi.

"Ta biết rồi, Thái Tử ca."

Đàn em trông xe mới tới kia nhìn điếu xì gà chưa châm lửa trong miệng Thái Tử, lập tức nịnh nọt lấy bật lửa ra, chạy tới nghênh đón.

Chiếc bật lửa này rất đặc biệt, là hàng thủ công. Lửa bùng lên từ trong cây đuốc của nữ thần Tự Do.

"Thằng nhãi ngươi thuận mắt hơn tên Thiết Xà kia nhiều. Hắn đi theo lão tử mấy chục năm rồi mà chẳng bao giờ biết..."

Thái Tử cúi xuống, vừa khen đối phương vừa gí điếu xì gà vào lửa.

Biến cố xảy ra!

Tay phải cầm bật lửa của người trông xe lạ mặt thình lình vung lên, Thái Tử lập tức hét lên thảm thiết, chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra từ trong mắt hắn.

Đối phương ra tay độc ác, lần này đã đâm mù mắt hắn.

"Con mẹ nó! Ở đây mà ngươi dám động đến ta!"

Thái Tử nổi tiếng hung hãn, mặc dù lần này hắn bị thương rất nặng, nhưng lập tức chịu đựng nỗi đau đớn ở mắt trái, trở tay đấm mạnh một phát vào huyệt thái dương của đối phương.

Phập!

Lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể, hai con dao jagdkommando đâm thẳng vào bụng dưới của hắn từ phía sau. Rõ ràng đối phương là kẻ giết người lão luyện, lúc rút dao còn xoáy một vòng.

"Fuck mẹ ngươi!"

Thái Tử cố gắng chống đỡ cơ thể nhanh chóng mất sức, dùng một con mắt còn lại nhìn mấy tên hung thủ nhanh chóng nhảy lên chiếc ô tô tiếp ứng, nghênh ngang rời đi. Hắn thốt ra tiếng mắng cuối cùng trong cuộc đời mình.

Cùng lúc đó, Phi Cơ gọi điện cho Minh Vương: "Ta đã cho người xử lý Thái Tử. Có đi có lại, phải chăng Minh Vương ca cũng nên hành động rồi?"

"Được."

Minh Vương nói: "Hợp tác vui vẻ."

Con tàu đánh bạc này đến, các nút thắt lợi ích khiến vùng xám Cảng thành bắt đầu xáo bài một lần cuối cùng. Có điều khác với mọi lần, lần này người chơi phía sau màn là Cẩm Tú.

"Nổi gió rồi."

Trên con tàu thủy đi Châu thành, Tô Bình Nam lẩm bẩm một mình.

Gió nổi không ngừng, hơn nữa còn rất lớn.

Cuồng phong lẫn nước mưa gõ vào mạn thuyền, từng đợt bụi nước bắn lên làm không ít người mất hứng thú nói chuyện.

Nhưng Tô Bình Nam lại rất thích cảm giác trong mưa. Dù sao cơ thể hắn cũng vạm vỡ như trâu, không để ý chút lạnh lẽo ấy. Hắn chỉ híp mắt nhìn đường ven biển đang đến gần.

Đã tới Châu thành.

Bình Luận (0)
Comment