Chương 1129: Tuổi trẻ tài cao
"Ngươi nói xem phải làm sao?"
Đại D luôn tự cho mình là đúng, trước giờ không nghe ý kiến của Trần Văn Hoa. Nhưng lúc này hắn rất biết lắng nghe, khiến Trần Văn Hoa hơi khinh thường.
Tối qua Phi Cơ đã tìm hắn, con số trên tấm chi phiếu kia đủ cho hắn nuốt lại mọi nghi vấn, vùi đầu làm việc. Chỉ cần mọi chuyện thuận lợi, hắn sẽ di dân sang Hà Lan, không quay về nữa.
"Bây giờ ngươi có nói gì thì bọn hắn cũng không nghe. Lão đại, thôi thì chúng ta hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng."
Sắc mặt Trần Văn Hoa có chút âm trầm: "Giết đám già ngoan cố Trí ca đi! Bọn hắn chết rồi, đám già từng nhận lợi ích từ chúng ta có thể dìm chuyện này xuống. Đến lúc đó, chúng ta tập trung tinh lực nhấn chìm Phi Cơ."
"Giết bọn hắn thì chúng ta không nói rõ được, ngươi cũng biết quy tắc của Hòa Ký mà."
Đại D do dự ở thời khắc mấu chốt khiến không ít kẻ trung thành quyết tâm đi theo hắn hơi thất vọng.
"Tệ hơn nữa cũng tệ đến mức nào chứ?"
Trần Văn Hoa tẩy não: "Lão đại, sau khi ngươi thành công tiếp tục nhiệm kỳ, Hòa Ký sẽ là của ngươi. Chỉ cần ngươi vẫn ngồi lên vị trí này, ai có thể làm gì được ngươi?"
"Cầu phú quý trong nguy hiểm. Lão đại à, ta cảm thấy Hoa ca nói rất có lý. Ta đi làm việc đây."
Danny với cánh tay bó bột bỗng xen lời, vẻ mặt hung ác.
Câu nói này trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Đại D híp mắt.
"Ta biết con đường thiên vương không dễ đi. Nếu các ngươi đã đều đồng ý, vậy thì Danny, ngươi đi tìm Đại Phi Trần lấy hàng, xử bọn hắn!"
"Chờ tin vui của ta."
Vết thương không ảnh hưởng tới độ linh hoạt của Danny. Hắn đứng dậy nói: "Chờ tin vui của ta."
...
Cây gậy kia của Hòa Ký khiến cho cuộc chém giết ở Cảng thành vẫn còn tiếp diễn. Trong khi đó, Tô Bình Nam ở Châu thành lại là cảnh thái bình rộn rã.
Việc ký kết hợp đồng làm cho đám người Hoàng Vân tươi cười rạng rỡ, sao có thể không chiêu đãi tập đoàn Cẩm Tú đàng hoàng. Có điều Tô Bình Nam vẫn lạnh lùng như cũ, ngoại trừ mấy trường hợp bắt buộc phải tham gia, hắn đều từ chối toàn bộ.
Cũng vì thế mà hắn nhận được hảo cảm của Đổng nữ sĩ. Đổng nữ sĩ vẫn luôn kiệt ngạo, khinh thường thương nhân bị tiền che mờ mắt, không có ranh giới cuối cùng.
Theo lời nàng nói thì những kẻ này không ra gì, cũng không làm nên doanh nghiệp trăm năm, chỉ là đám thương nhân sặc mùi tiền, bọn hắn không gánh nổi hai chữ doanh nhân. Vì vậy, nàng thông qua Hoàng Vân, muốn kết bạn với chàng trai trẻ này của tập đoàn Cẩm Tú.
Sau khi Hoàng Vân đồng ý, hắn có hơi khó xử.
Hắn cũng chú ý tới lời nói và hành động của Tô Bình Nam trong mấy ngày qua, biết đối phương là một nhân vật cường thế không dễ tiếp xúc. Sau khi nhắm mắt nhắm mũi gọi điện, Hoàng Vân uyển chuyển đưa ra lời mời tụ họp.
Câu trả lời nằm ngoài dự liệu của hắn, Tô Bình Nam đồng ý.
Về địa điểm ăn cơm, Tô Bình Nam mỉm cười đưa ra một yêu cầu không tính là yêu cầu: "Ta tới Châu thành còn chưa đi dạo hẳn hoi. Tìm một quán ăn bình thường được chứ?"
Tô Bình Nam đồng ý đã là niềm vui bất ngờ rồi, Hoàng Vân vội vàng đồng ý. Sau khi cúp máy, hắn ném nhiệm vụ này cho thư ký Tiểu Lưu lo liệu.
Chỉ có ba người, không nhiều.
Ông chủ Hoàng, Đổng nữ sĩ của Cách Lực và Tô tổng của Cẩm Tú đầu tư vào Châu Hải gần đây.
Ba người này đâu phải Thao Thiết háu ăn?
Quán ăn phải có hoàn cảnh tốt, hương vị ngon. Tiểu Lưu cảm thấy cái đầu vốn ít tóc của mình có nguy cơ bị hói.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, một quán nhỏ gia đình hiện ra trong đầu hắn. Sau khi đến tận nơi khảo sát, hắn dặn đi dặn lại là sẽ bao trọn nhà hàng rồi mới đặt bàn.
…
Sở dĩ Tô Bình Nam đồng ý hoàn toàn là bởi vì Đổng nữ sĩ.
Hạ quốc không có nhiều doanh nhân ưu tú, nữ nhân này tuyệt đối là một trong số đó. Hơn nữa, Tô Bình Nam rất tán thưởng một chuyện mà nữ nhân này đã làm ở thời không kia.
Ngươi đánh nhân viên của ta, ta khiến ngươi phá sản.
Hành động này rất hợp với tính cách của Tô Bình Nam. Hơn nữa, nam nhân khá bội phục nữ nhân có tin đồn "những nơi đi qua không còn một ngọn cỏ" này. Một nữ nhân này thản nhiên nói câu nơi có giao dịch ắt có hủ bại, dựa vào sự cường thế và hung hãn đã đưa công ty điều hòa vào top năm trăm doanh nghiệp lớn nhất thế giới.
Đây không phải thành tựu mà người bình thường có thể đạt được.
Mặc dù nữ nhân có không ít tiếng xấu, song Tô Bình Nam không để ý, bởi vì trong đời hắn chỉ có một điều vô cùng quan trọng.
Làm việc chỉ xem kết quả, không hỏi quá trình.
…
"Phận nữ tướng nam, hạc giữa bầy gà."
Trong bữa tiệc hôm nọ, tập đoàn Cẩm Tú là nhân vật chính, Đổng nữ sĩ vẫn luôn cao ngạo sẽ không làm vai phụ, vì vậy hai người chỉ chào hỏi chứ không nói chuyện với nhau.
Hôm nay quan sát ở khoảng cách gần, ấn tượng đầu tiên của Tô Bình Nam về Đổng nữ sĩ là ánh mắt nàng rất sắc bén.
"Khó được lọt vào mắt xanh của Đổng tỷ, ta rất vui."
Tô Bình Nam chủ động hạ mình, mỉm cười chìa tay.
"Đúng là tuổi trẻ tài cao! Cẩm Tú đến Châu thành làm cảng biển vận chuyển hàng hóa, làm du lịch, làm y dược, ngoài ra còn tiếp nhận cục diện hỗn loạn của Tư tổng. Rất mạnh tay!"
Nữ nhân có hàng mày kiếm tiêu chuẩn, giọng điệu xen lẫn ý cười khen ngợi, vẻ mặt có phần nghiêm nghị.
Hoàng Vân làm chủ trì cười ha ha mời hai người ngồi xuống, sau đó mới ra hiệu cho chủ quán bị thân phận của khách dọa ngây người mang trà lên.
Hoàng Vân đã lăn lộn chốn quan trường bao năm, tất nhiên rất giỏi phá giải cục điện. Hắn ra hiệu cho thư ký Tiểu Lưu rót trà rồi nói: "Hai vị đều là người tài trong lĩnh vực của mình. Buổi tụ họp tối nay xem như là câu chuyện đẹp mai sau. Chỉ có ta là tầm thường."