Chương 1130: Có âm mưu
Tô Bình Nam mỉm cười nhận tách trà mà Tiểu Lưu cung kính pha cho: "Kẻ ẩn náu lâu ngày ắt bay cao, người mở đường trước tất thoát sớm. Ông chủ Hoàng khiêm tốn rồi."
Đổng nữ sĩ ở bên cạnh nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều: "Trong một thành phố như Châu thành xuất hiện hai công ty đa quốc gia vươn tầm thế giới, dù tương lai ông chủ Hoàng đi đến đâu cũng không thể xóa bỏ công tích."
Đủ cuồng vọng, đủ tự tin.
Trong hai doanh nghiệp đẳng cấp thế giới mà Đổng nữ sĩ nhắc tới chắc chắn có Cách Lực do nàng cầm lái. Tuy nhiên, hiện tại Cách Lực mới lên sàn chứng khoán ở thành phố A, nữ nhân cũng mới lên nắm quyền không lâu, còn lâu mới là tập đoàn khổng lồ có thu nhập đạt trăm tỷ, chiếm một phần năm lượng tiêu thụ trên thế giới ở thời không kia.
"Hai ư?"
Tô Bình Nam mỉm cười xen lời.
"Từ tư liệu phòng thí nghiệm mà các ngươi cung cấp, ta vô cùng xem trọng Y dược Cẩm Tú, lợi nhuận của loại thuốc vượt thời đại kia quả là khó lường."
Đổng nữ sĩ vẫn bá đạo và thẳng thắn như mọi khi.
Cuộc nói chuyện giữa ba người vẫn tiếp tục.
Lời mở đầu bá đáo của Đổng nữ sĩ khiến bầu không khí có phần kỳ lạ. Sau đó, hai người cả Tô Bình Nam và Hoàng Vân đều thả lỏng, lời nói cũng trở nên sắc bén.
Đổng nữ sĩ dù có thành công đến mấy cũng chỉ là nữ nhân.
Đây là nguyên nhân.
Mấy người bọn hắn thì không sao. Nhưng thư ký Lưu đến để phụ trách bưng trà rót nước, không mang theo miệng chỉ mang theo tai thì lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ra về thì không thỏa đáng, mà hắn cũng tiếc rẻ. Ở lại đây chắc chắn thu được lợi ích không nhỏ, đây là ý nghĩ chân thật nhất của hắn.
Tính chất của bữa tiệc rất riêng tư.
Rượu quá ba tuần, lời nói của Tô Bình Nam và Đổng nữ sĩ trực tiếp tru tâm, không vì quan chức địa phương Hoàng Vân ở đây mà thu bớt. Thư ký Lưu đáng thương lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Hắn biết rõ địa vị của bốn người trên bàn.
Đổng nữ sĩ ngang hàng Hoàng Vân bởi vì nàng là người cầm lái của tập đoàn Cách Lực, xét về thân phận hành chính thì nàng không hề thấp hơn đối phương. Huống chi nữ nhân không hứng thú với chính trị cho lắm.
Tô Bình Nam cũng thế.
Thứ nhất, với bản tính kiệt ngạo của hắn và địa vị hiện tại của tập đoàn Cẩm Tú, hắn không cần kiêng nể quan chức địa phương của Châu thành.
Khi tiền nhiều đến một mức độ nhất định có thể lấy được quyền lợi nhất định.
Nhưng thư ký Lưu lại khác.
Hắn chỉ là một thư ký phụ trách sinh hoạt của Hoàng Vân.
Ba sếp lớn nói chuyện khiến Lưu Đại Tùng chuyên phục vụ kinh hồn bạt vía.
Đầu tiên là một đoạn ý kiến của Tô Bình Nam về việc xuất ngoại.
Khi Đổng nữ sĩ hỏi Tô Bình Nam có phải trên danh nghĩa còn có một cơ sở đào tạo cao cấp của Hạ quốc hay không, Tô Bình Nam gật đầu. Hiện tại Phương Đông Mới cưỡi ngựa nhận đất khắp nơi, đối phương biết tin tức này chẳng có gì lạ.
"Ngươi coi trọng IELTS và TOEFL sao? Nhưng hiện tại người có thể xuất ngoại chỉ là số ít, đáng để mạnh tay như vậy sao?"
Đổng nữ sĩ hỏi.
Cháu của nàng đang học tại Phương Đông Mới ở Thiên thành, nàng đã xem kỹ ngôi trường kia, từ thiết kế phần cứng lẫn năng lực của giáo viên đều có thể nhìn ra Cẩm Tú đã bỏ vốn lớn.
"Ta chỉ là nắm giữ phần lớn cổ phần mà thôi."
Tô Bình Nam không trả lời thẳng, nhưng lại nói một câu với vẻ mặt châm chọc khiến mọi người im lặng: "Hiện nay thị trường vẫn là Lam Hải, chúng ta có lòng tin gây dựng được vị trí bá chủ. Ta dám chắc rằng không cần tới mười năm, 75% con em của các đại gia và quý tộc có năng lực sẽ ra nước ngoài."
"Truyền thống của đất nước này là ba mẹ muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho con cái, mà bọn hắn cho rằng nền giáo dục nước ngoài rất tốt, đây là sự thật không thể tranh cãi."
Tô Bình Nam gõ bàn: "Ta có thể biến ước mơ của bọn hắn thành sự thật. Không phải chỉ có Hạ quốc là xã hội nhân tình."
Nam nhân nhìn Hoàng Vân, lời nói ẩn ý: "Bao gồm cả ông chủ Hoàng, ngươi nói xem có đúng không?"
Hoàng Vân há hốc miệng, không nói gì.
Hắn không thể phản bác. Khi vừa mới biết tập đoàn Cẩm Tú có loại quan hệ này, ý nghĩ đầu tiên của hắn là muốn cho con mình xuất ngoại.
Đổng nữ sĩ nhìn nét mặt Hoàng Vân, thức thời không đề cập đến đề tài này nữa. Nàng làm từ tầng chót đi lên, đương nhiên biết tính phức tạp của xác hội, có nhiều thứ không thể tránh được.
...
Trí ca nguyên lão của Hòa Ký mở to mắt, máu chảy từ ngực ra một mảng lớn, gương mặt tràn đầy tang thương xám ngắt như tro. Hắn mấp máy môi nhưng không thốt ra được một chữ.
"Ra ngoài lăn lộn, cá lớn nuốt cá bé. Đừng trách ta."
Danny cúi xuống, giọng điệu khinh thường: "Đã có người xuống dưới đó cùng ngươi. Ta tặng ngươi câu cuối cùng, đó là đừng ra vẻ tiền bối, không ai kính trọng côn đồ đâu."
Đây là ý nghĩ chân thật của Danny.
Hắn là tứ nhị lục mới của Hòa Ký, lớn lên ở Cảng thành coi tiền là nhất này, rõ ràng là hắn có chút khinh thường quy tắc nghĩa khí.
Cho tới giờ hắn vẫn không hiểu tại sao những lão nhân kia có thể khoa tay múa chân với những nhân vật phong vân như là Đại D ca và các con hổ Hòa Ký.
Trí ca vẻ mặt tuyệt vọng, dùng miệng thở thay mũi. Hắn không hề oán hận hay sợ hãi thằng nhãi giết mình.
Chắc chắn là Phi Cơ có âm mưu.
Vì sao những tay đấm giỏi đồng ý bảo vệ hắn lại bỏ đi, hơn nữa thời gian là mười phút trước khi Danny động thủ? Bí mật đằng sau chuyện này khiến một người nổi tiếng thông minh như Trí ca có dự cảm không lành.
Phi Cơ đang mượn đao giết người.
Dã tâm của người trẻ tuổi kia thật đáng sợ, hắn đang lợi dụng sự điên cuồng của Đại D để trừ khử lão nhân Hòa Ký!
Trí ca đã đoán đúng chân tướng nhưng không có cơ hội nói ra. Trong ánh mắt phức tạp của hắn, Danny dùng mã tấu cắt cổ hắn.
"Xong!"
Danny tiện tay ném mã tấu cho thuộc hạ: "Dìm xuống biển đi! Lũ cớm không quản án mất tích ráo riết bằng án giết người. Huống chi chỉ là một lão già mà thôi."
Không lâu sau, tiệm đồng hồ cũ nát này được dọn rửa sạch sẽ, không để lại một dấu vết nào.