Chương 1139: Sai phương hướng
Phi Cơ nhìn Lương Văn Xương đang do dự, bỗng nhiên mỉm cười: “Thiếu chút nữa quên mất, sếp Lương thuộc đội phòng chống tội phạm, không quản những chuyện này.”
“Bất luận ta thuộc bộ môn nào, đầu tiên ta là một cảnh sát.”
Lương Văn Xương nghiêm túc trả lời, sau đó bấm điện thoại trước mặt hai người.
“Ta muốn tìm Hoàng Khải Pháp của tổ hành động. Ta là ai? Nói cho Hoàng Khải Pháp biết, ta là Lương Văn Xương của đội phòng chống tội phạm.”
Giọng điệu nam nhân hơi lạnh lùng.
“Ta nhận được tin báo có một cuộc tụ tập bất hợp pháp tại biệt thự số 635, khu A phía Tây Nguyên Lãng, có khả năng cao là sẽ có các nữ hài bị lạm dụng tình dục.”
“Tin tức tuyệt đối đáng tin. Nếu nhân thủ của các ngươi không đủ, ta có thể điều động anh em ở Nguyên Lãng trợ giúp. Được rồi, ta chờ tin tức của các ngươi.”
Lương Văn Xương cúp điện thoại đứng dậy, đưa tay chỉ vào Phi Cơ: “Ta tìm ngươi chỉ để nói hai chuyện. Ngươi thượng vị, nhưng hoạt động thanh trừng không được quá đáng. Có một số chuyện tuyệt đối đừng để bị nắm thóp. Ta không muốn bắt ngươi, mắc công Hòa Ký lại nổi phong vân.”
Nam nhân cứ thế trực tiếp rời đi.
Rebecca cũng không lên tiếng giữ lại, chỉ nhìn theo bóng lưng đối phương, cảm thán một câu: “Có bản lĩnh, có kiên trì, đó chính là một cảnh sát tốt.”
Phi Cơ cười lạnh: “Hắn có tốt hay không, ta không quan tâm. Ta biết hắn không hợp tác thì chính là địch. Đáng tiếc ta lại cho rằng hắn sẽ đồng ý, hơn nữa ta cũng không cho rằng hắn có thể rung chuyển được Trần Bính Đường dù cho ta đã cung cấp tin tức cho hắn.”
“Trần Bính Đường chính là thần hào bản địa đại diện cho Nguyên Lãng. Không nên đánh giá thấp vốn liếng của Trần gia ở thành phố này. Động vào Trần Bính Đường chẳng khác nào đối địch với tư bản. Ta cũng muốn xem xem cuối cùng hắn sẽ kết thúc như thế nào.”
Rebecca nói tiếp: “Trước tiên đừng động đến hắn. Quan trọng là Trần Bính Đường sẽ không hạ thủ lưu tình. Hắn sẽ giúp chúng ta giải quyết hết phiền phức.”
“Nhân tuyển cho bước kế tiếp của chúng ta là ai?”
Phi Cơ dò hỏi: “Nói hợp tác với hắn là ý kiến của ta. Xem ra ta đã suy nghĩ dễ dàng quá rồi.”
Rebecca uống hết ly rượu trong tay, nhìn Phi Cơ, giọng điệu nghiêm túc.
“Ngươi không cần biết quá nhiều. Có thể gặp mặt Lương Văn Xương là vì ngươi và đối phương đã từng hợp tác, chứ không phải bởi vì ngươi có tư cách.”
Hàn ý dâng lên trong lòng Phi Cơ. Hắn hiểu được suy củ sâm nghiêm của Cẩm Tú. Rebecca nói câu này chính là muốn cảnh cáo hắn.
“Ta chỉ muốn kéo gần khoảng cách với tứ tiểu thư mà thôi.”
Phi Cơ biết mình đã phạm vào điều kiêng kị, nhất định phải đưa ra lời giải thích. Hắn lập tức nói ra lý do của mình, sau đó mặt không đổi sắc khom người lên tiếng: “Ta hiểu rồi. Ta sẽ dẫn người đi trước. Có cần làm gì thì cứ gọi điện thoại cho ta.”
Rebecca khoát tay, tỏ ý đối phương cứ đi, sau đó một mình đứng trên sân thượng, im lặng nhìn cảnh đêm xinh đẹp của cảng Victoria.
Nàng không lo lắng Phi Cơ sẽ xảy ra vấn đề. Thanh niên này thật sự có tài, hơn nữa trong việc Cẩm Tú có thể thâm nhập sâu vào Hòa Ký, Phi Cơ đã phối hợp rất tốt.
Phía Lương Văn Xương đã thất bại, muốn đề cử nhân tuyển của mình với lão đại nhất định phải càng thêm cẩn thận.
…
Mười phút sau, Rebecca gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Lôi kéo Lương Văn Xương thất bại, đối phương mềm không được cứng cũng không xong. Ta đề nghị lựa chọn Lý Văn Bân. Hắn xuất thân từ quân nhân, từng bước đi đến vị trí hiện tại, uy vọng rất cao.”
“Không ngoài dự liệu của ta, hơn nữa phương hướng của ngươi sai, ngươi quá nóng vội rồi.”
Tô Bình Nam ngồi ở khoang hạng nhất hạ thấp giọng: “Làm chuyện gì cũng không phải chỉ nhìn chằm chằm một người .”
“Ý của ngươi là….”
Giọng điệu của Rebecca trở nên cung kính. Tô Bình Nam chính là thần chỉ trong lòng, trong mắt nữ nhân. Cho dù hắn không có bên cạnh, nàng vẫn khom người như cũ.
“Chúng ta nhất định phải khống chế thành phố này trong tương lai.”
Tô Bình Nam đưa ra đáp án của mình: “Ngươi phải nhớ kỹ súng bắn phải luôn luôn nhắm vào con chim đầu đàn. Không biết có bao nhiêu cặp mắt sẽ nhìn chằm chằm vào ứng cử viên đầu tiên cho sở cảnh sát của chính quyền Cảng thành. Nếu chúng ta nhúng tay vào, ngược lại sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết.”
Nam nhân cảm thán: “Cẩm Tú chung quy quá yếu, mưa to gió lớn sẽ lật thuyền. Rất nhiều chuyện không thể vội vàng được.”
Nhìn tiếp viên ra hiệu cúp điện thoại, Tô Bình Nam nói một câu cuối.
“Nhớ kỹ, nhân vật trung tầng và những người có khả năng được bầu vào Ủy ban Hiến pháp trong vòng ba đến năm năm tới mới là những người chúng ta thực sự cần.”
Máy bay phóng thẳng lên trời cao.
…
Lưu Đại Tùng cũng trên cùng một chuyến bay.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn ngồi khoang hạng nhất. Trước kia, cho dù là ông chủ Hoàng xuất hành cũng quyết không lựa chọn khoang hạng nhất. Thứ nhất là vì tiết kiệm, thứ hai là để phòng những lời đồn không dễ nghe cho lắm.
Dù sao, vị trí của hắn nên biểu hiện thân dân một chút thì tốt hơn, nhất là đối với người có khát vọng và dã tâm như hắn.
Ông chủ không ngồi, thư ký tất nhiên cũng sẽ không ngồi.
Đến bây giờ, Lưu Đại Tùng vẫn còn chưa khôi phục lại từ trạng thái mơ màng. Phong cách làm việc của Tô Bình Nam quá dứt khoát và bá đạo.
Sau khi hắn chạy đến khách sạn mà tập đoàn Cẩm Tú nghỉ lại, ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn hắn chằm chằm, chỉ nói một câu, hắn liền mơ mơ màng màng bước lên máy bay luôn.
“Năm mươi lần tiền lương hàng năm, sau đó tăng dần theo hiệu suất, có vấn đề gì không?”
Tô Bình Nam nói câu đầu tiên.
Đầu Lưu Đại Tùng bắt đầu ong ong, gật đầu rồi lại lắc đầu. Nên biết rằng cấp bậc hiện tại của hắn là cấp bậc chính thức, tiền lương hắn nhận được là 729 đồng.
“Không, không có vấn đề gì.”