Chương 1138: Chính nghĩa
“Sau ngày 1 tháng 7, quỷ Tây Dương sẽ rời đi, chính phủ mới sẽ được thành lập và hệ thống cảnh sát sẽ được cải tổ hoàn toàn. Khi đó, một bộ trưởng tư pháp mới, giám đốc sở cảnh sát,.. sẽ được lựa chọn. Ngươi, Thái Nguyên Kỳ, Lê Vĩnh Liêm và Lưu Kiệt Huy đều là ứng cử viên.”
Câu nói này khiến Lương Văn Xương ngây ra.
“Tin tức của ta linh thông hơn ngươi, mặc dù ngươi mới là chính chủ.”
Rebecca cười rất ưu nhã: “Từ phương diện tư chất, sếp Lương ngươi không thua kém bất cứ người nào, hơn nữa còn có rất nhiều cống hiến. Nếu ngươi đồng ý hợp tác, chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết mấy vụ án lớn. Thông qua các công ty nước ngoài, chúng ta sẽ cho phép vợ và hai con trai của ngươi ở Thụy Sĩ sống một cuộc sống mà cho dù bọn hắn làm việc rất chăm chỉ vẫn không có được.”
Rebecca nhìn chằm chằm Lương Văn Xương: “Chúng ta xử lý số tiền đó rất sạch sẽ, không để cho ICAC chú ý. Ta biết phân lượng của Phi Cơ không đủ, đó chính là lý do vì sao ta lại xuất hiện ở đây.”
Nữ nhân duyên dáng đốt một điếu thuốc lá nữ: “Ngươi biết rõ phía sau Hạng Thất là ai, cũng không cần giả vờ câm điếc về mối quan hệ giữa Bản thúc và Trần Bính Đường của Nguyên Lãng. Cho nên ta cũng không sợ ngươi biết.”
Lương Văn Xương nheo mắt lại: “Các ngươi?”
Sức quan sát của nam nhân đủ nhạy cảm: “Xem ra Chung tiên sinh không phải chỉ có một mình. Ngươi có thể nói cho ta biết là ai được không? Mọi người nên thành thật với nhau.”
“Cần gì chứ? Ta đến đây đàm phán với ngươi cũng đã đủ thành ý rồi, ngươi cần chi biết người đằng sau là ai. Đây là thành phố do tư bản quản lý, chính nghĩa ư? Mấy thứ đó chẳng khác nào trẻ con.”
Rebecca từ chối lời đề nghị của đối phương.
“Mười bảy tuổi ta đã ra ngoài làm việc. Lúc đó Cửu Long thành trại gì cũng đã có. Bốn thám tử lớn đều thu tiền bẩn nhưng ta thì không.”
Trước đó, Lương Văn Xương nằm mơ cũng không nghĩ đến hôm nay hắn lại nói lên lý tưởng của mình: “Ta luôn ghi nhớ lời thề mà ta đã đọc vào ngày đầu tiên, có một số tội ác không nên tồn tại trên thế giới này.”
Bốp bốp.
Rebecca vỗ tay: “Giao thông, vận tải, tài chính, thậm chí cả điện nước mà chúng ta dùng ở Cảng thành đều nằm trong tay một số người. Có bao nhiêu người sinh ra trong khu ổ chuột có cơ hội học đại học chứ?”
“Bọn hắn cũng muốn sống cuộc sống của chính bọn hắn, mà không phải là những con heo chỉ biết cung cấp chất dinh dưỡng. Chẳng lẽ tất cả mọi người an phận thủ thường, thành thật làm công trong nhà máy là chính nghĩa mà ngươi nói?”
Rebecca cười lạnh: “Hòa Ký có hơn ba trăm ngàn lưu manh, có mấy ai thật lòng gia nhập bang phái chứ?”
Lời nói của nữ nhân như đâm vào tim: “Hòa Ký thay đầu lĩnh hai năm một lần, các ngươi còn gấp hơn bất kỳ một bang phái nào. Nói cho cùng không phải vì căn cơ của các ngươi ở xã hội thượng lưu quá kém sao?”
Lương Văn Xương im lặng.
Phi Cơ cười lạnh: “Sếp Lương, hôm nay Bản Thúc đưa sáu thiếu nữ vị thành niên đến Nguyên Lãng, ngươi muốn chứng cứ đều có. Vậy ngươi hãy chứng minh sự chính trực mà ngươi có cho ta thấy đi.”
Nam nhân cười lạnh nói tiếp: “Mấy ngày trước, nữ nhân xinh đẹp nhất Cảng thành đã đến biệt thự của Lý Siêu Nhân. Bây giờ ta đã có được chứng cứ của người hầu lúc đó. Ngươi có muốn phát huy chính nghĩa của ngươi hay không?”
Trán Lương Văn Xương toát ra mồ hôi lạnh.
“Thật ra trước khi đến gặp ngươi, ta cũng không đồng ý gặp mặt cho lắm. Từ tác phong làm việc nhất quán của ngươi, ta cho rằng ngươi sẽ không bị lôi kéo.”
Rebecca biết thân thế của Phi Cơ, lập tức khoát tay ngăn lại, không cho hắn nói thêm câu nào, chen vào nói với Lương Văn Xương: “Nhưng có người nói với ta một câu, và nó đã thay đổi suy nghĩ của ta.”
“Câu gì?”
Lương Văn Xương biết những lời Phi Cơ nói vừa nãy không phải nhằm vào hắn, điều này khiến cho cõi lòng hắn như tê dại.
“Ngươi muốn biết?”
Rebecca nhìn Lương Văn Xương, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Chớ cược thiên ý, chớ đoán tâm người.”
Nữ nhân nâng ly: “Một người khó nhìn rõ nhất chính mình. Ta cho ngươi địa vị cùng tài phú, nhưng ta chỉ cần một người trợ giúp Hòa Ký giữ vững chỗ đứng, không có gì quá đáng cả.”
Câu kết của Rebecca rất có sức nặng: “Một Hòa Ký ổn định sẽ tốt cho tất cả mọi người trong thành phố này.”
Ba người đều im lặng.
Lương Văn Xương thưởng thức loại rượu vang mà cả đời hắn có lẽ chỉ uống một lần. Không thể không nói, giá cả đắt đỏ của loại rượu này khiến cho hắn phải líu lưỡi, nhưng xác thực mùi vị rất ngon.
Mùi thơm nồng đậm, độ axit và khoáng chất tuyệt vời, uống vào có cảm giác mềm như lụa.
“Bản Thúc đưa mấy nữ hài đến Nguyên Lãng?”
Lương Văn Xương vừa hỏi xong, thái độ của hai người còn lại lập tức khác nhau. Phi Cơ cười lạnh, còn có chút kích động, nhưng Rebecca thì lại thất vọng.
Có lẽ Phi Cơ vẫn chỉ là một đả tử trong lòng đầy nhiệt huyết, không hiểu rõ chuyện này đại diện cho cái gì, nhưng Rebecca sành sõi lập tức hiểu được đối phương đã đưa ra lựa chọn của mình.
“Theo tin tức mà ta nhận được là năm người, học sinh trung học, nhưng cũng có khả năng là bảy người. Còn địa điểm chính là căn biệt thự của Trần Bính Đường không ai không biết.”
Phi Cơ nhìn Lương Văn Xương, trả lời rất kỹ càng: “Lớn nhất là mười sáu tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi. Khẩu vị của vị đại nhân vật ở Nguyên Lãng này rất nặng. Vụ án xác chết trôi sông ba tháng trước còn chưa phá được. Tin tức mà ta biết không phải Trần Bính Đường làm, mà là một nhân vật quan trọng trong hội bọn hắn, Lục Chí Cường.”
“Tên gia hỏa thiếu chút nữa lên làm Thái Bình Thân Sĩ à? Tối nay hắn cũng có mặt sao?”
Lương Văn Xương nhấp một ngụm rượu, sắc mặt âm trầm.
“Có chứ. Ông chủ Trần quen thói ngang ngược, càn rỡ. Chỉ cần các ngươi đến bắt, nhất định sẽ có cơ hội. Có lẽ hôm nay sẽ có một sinh mệnh hoạt bát bị đùa chết, ngươi nói có đúng không?”