Chương 1137: Gặp Lương Văn Xương
“Lão đại, ngươi đồng ý?”
Sa Vũ nhìn lão đại, giọng điệu không che giấu được ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Tay trái của Tô Bình Nam vẫn không rời khỏi bả vai của Sa Vũ: “Cẩm Tú muốn quật khởi không thể mất đi nhuệ khí, cần một thế hệ cường hãn nỗ lực vì nó.”
Nụ cười của nam nhân trở nên rất kiêu ngạo: “Có Cẩm Tú và ba trăm ngàn lưu manh sau lưng, chỉ lấy bến cảng không thì không được phóng khoáng cho lắm.”
Tô Bình Nam quay người đến trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú dòng xe cộ qua lại như nước bên dưới.
“Đường là do ngươi chọn, đừng để ta thất vọng.”
…
Cùng một thời gian, Cảng thành.
Văn phòng của sếp Lương.
Nhìn vào bản báo cáo kết thúc vụ án được ký bởi ông chủ của mình - lão quỷ Jimmy, nam nhân hút hết điếu thuốc lá không chút do dự viết xuống tên của mình.
Máy bay sắp đưa đám quỷ Tây Dương rời đi, khoảng cách đến ngày 1 tháng 7 Cảng thành về Hạ quốc ngày càng gần, đám người này kiếm tiền đã đến cảnh giới điên cuồng.
Tuy nhiên, nói thật là đối với cái chết của Đại D, Lương Văn Xương không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ nhất là phát sinh chuyện sống mái với nhau như hai năm về trước.
Về phần trượt chân té lầu được ghi trong báo cáo?
Sếp Lương cười lạnh.
Phần báo cáo này ngay cả quỷ cũng không gạt được, huống chi là hắn.
Một tên lưu manh chết như thế nào? Chết đối với sếp Lương chỉ là râu ria. Hiện tại, việc khẩn cấp trước mắt chính là làm cho tình hình hỗn loạn của cuộc tuyển cử hai năm một lần của Hòa Ký trôi qua nhanh chóng.
Tay súng làm việc kia nhất định đã cao chạy xa bay. Nói không chừng bây giờ hắn đang ở khu đèn đỏ Amsterdam, biết tìm đâu ra?
Nếu đuổi theo không bỏ thì sao?
Lương Văn Xương cảm thấy được không bù nổi mất. Thứ nhất, độ khó quá lớn. Thứ hai, đám quỷ Tây Dương thèm tiền đến phát điên. Một khi thời khắc cuối cùng đến, đám người kia bất mãn với hắn, chưa chắc hắn có thể yên ổn ở vị trí hiện tại.
Có đôi khi con người cảm thấy bất lực, và hắn cũng không ngoại lệ.
Ký xong, ném báo cáo cho cấp dưới lưu lại, nam nhân bấm điện thoại.
“Tất cả đều kết thúc, ta cũng muốn nói một tiếng chúc mừng, không biết Phi Cơ có muốn ra ngoài uống một ly hay không?”
Giọng điệu Lương Văn Xương vô cùng bình tĩnh, nghe không ra vui buồn.
“Được.”
Phi Cơ đồng ý rất thoải mái: “Ngươi là quan, ta là tặc. Sếp Lương ngươi đã không sợ, đương nhiên ta vui lòng phụng bồi rồi.”
…
Địa điểm gặp mặt khiến cho sếp Lương khó chịu như nuốt phải ruồi.
Không biết vô tâm hay là cố ý, Phi Cơ lựa chọn sân thượng cao ốc Hối Thông, cũng chính là nơi gặp mặt lần cuối của sếp Lương và Hôi Tử.
Gió trên sân thượng rất lớn.
Một cái bàn nhỏ bình thường, Phi Cơ cùng với sếp Lương và một nữ nhân xa lạ ngồi ở đó với một chai Romanee-Conti đắt tiền trên bàn.
“Vị này là ai?”
Lương Văn Xương có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn không chút khách sáo đặt mông ngồi xuống. Nhìn nhãn hiệu trên chai rượu, giọng điệu của hắn có chút giễu cợt. Rượu của đại gia bạc tỷ? “Nơi này không phải là không có người, ta thật sự không dám uống. Xem ra gần đây Phi Cơ ca kiếm được không ít tiền.”
Phi Cơ biết tính khí của nam nhân này, hắn cũng không tức giận. Đầu tiên, hắn rót cho sếp Lương một ly rượu đầy, sau đó mới chỉ vào Rebecca ngồi bên cạnh, giới thiệu: “Không phải ngươi vẫn luôn điều tra bối cảnh của ta hay sao? Hôm nay ta xin trịnh trọng giới thiệu, đây là bạn tốt của ta, Chung tiên sinh, nhị tiểu thư Chung gia ở Đồn Môn. Bây giờ nàng đang là một trong những nghị viên của Đồn Môn.”
Rebecca mặc một chiếc váy dài nâng ly, xem như lời chào.
Cơ thể Lương Văn Xương lập tức dựng thẳng.
Hắn theo dõi Phi Cơ không phải ngày một ngày hai. Từ phong cách làm việc đến kết quả của các loại sự việc, xem ra người này rất trầm ổn, biết động não, không giống đám lưu manh khác, ngược lại còn có chút cảm giác quỷ quyệt.
Nhưng vì sao hôm nay hắn lại phơi bày thứ mà hắn luôn giấu kín? Điều này khiến cho bản năng cảnh giác của Lương Văn Xương cảm thấy không thích hợp.
“Chung tiểu thư thật lợi hại.”
Lương Văn Xương đè xuống nội tâm bất an, nâng ly nói một câu lấy lòng Rebecca, sau đó giọng điệu trở nên châm chọc: “Đi vệ sinh thôi mà, không nhất định phải mua luôn nhà vệ sinh.”
Hắn ví Hòa Ký như một cái nhà vệ sinh, còn vị Chung tiên sinh kia chính là bồn cầu.
Rebecca cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhấp một ngụm rượu, không nói câu nào.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Phi Cơ chen vào: “Ngươi nhất định không phải đến chúc mừng ta lấy được vị trí đầu lĩnh. Chúng ta cũng chẳng phải bạn. Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Ta đã ký tên vào báo cáo của Đại D. Ta chỉ có một mục đích, ngươi nói với đàn em của mình đừng gây chuyện. Nghe nói ngươi cùng với đám người Minh Vương hùn vốn thành lập một công ty liên doanh, đang có chút mâu thuẫn với Tư Đồ Ngọc Liên và Hồ Tu Dũng. Ta cảnh cáo các ngươi, đừng có làm loạn.” Lương Văn Xương nghiêm túc nói: “Nếu không, ta sẽ rút báo cáo về, xin điều tra lần nữa.”
“Tùy ngươi muốn làm như thế nào thì làm.”
Phi Cơ buông tay: “Kiếm tiền thôi mà, ta cũng không chủ động gây chuyện. Bọn họ muốn gây chuyện, ta chỉ có thể phụng bồi.”
“Ngươi xử lý Đại D để thượng vị vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, ta cũng không nhúng tay, thậm chí còn ngầm đồng ý. Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, có nhiều thứ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Đừng cho rằng ta không có cách bắt ngươi.”
Lương Văn Xương hoàn toàn giống như trước đây, mềm không được cứng cũng không xong.
“Được rồi, ta xin nói vài lời.”
Rebecca ra hiệu cho Phi Cơ ngồi xuống, mỉm cười nói: “Hôm nay ta đến đây, chủ yếu là muốn nói chuyện làm ăn với sếp Lương.”
Lương Văn Xương không nói, nhưng nhìn thái độ của Rebecca đối với Phi Cơ, trong lòng hắn lại nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn đang cố ý chọc giận Phi Cơ, chính là muốn nhìn xem Rebecca sẽ làm như thế nào.
Kết quả khiến cho hắn chấn kinh. Lực khống chế của vị Chung tiên sinh này đối với Phi Cơ rất mạnh.