Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1136 - Chương 1136 - Sấm Dậy Đất Bằng

Chương 1136 - Sấm dậy đất bằng
Chương 1136 - Sấm dậy đất bằng

Chương 1136: Sấm dậy đất bằng

“Tô tổng, ta ăn cơm nhà nước, muốn buông bỏ cũng khó. Có thể cho ta một khoảng thời gian để cân nhắc hay không?”

Sao Lưu Đại Tùng lại không biết gì về tập đoàn Cẩm Tú kia chứ. Mặc dù chỉ là một góc băng sơn nhưng tài lực mà nó thể hiện ra đủ khiến hắn động tâm. Đối phương có lẽ không cho hắn quyền lợi nhưng nhất định sẽ không để hắn thất vọng về phương diện tài phú.

“Có người là sói nhưng hắn lại tự cho mình là một con chó. Sau đó giúp người ta trông nhà, cho miếng thịt thì tưởng rằng chủ nhân ban ân, còn vẫy đuôi nữa chứ. Thời gian làm chó quá dài, quên mất mình là một con sói.”

Tô Bình Nam không tiếp tục che giấu sự kiêu ngạo của mình: “Mời ngươi là suy nghĩ của ta, nhưng ngươi không phải là nhân tài mà ta nhất định phải có. Ta sẽ rời khỏi Châu thành lúc 2 giờ 15 phút, quyết định như thế nào là ở ngươi.”

Không có điều kiện được đưa ra, cũng không có lời hứa hẹn nào khác.

Tô Bình Nam nói cho hắn biết thời gian rời đi xong, lại nói với Lưu Đại Tùng thêm một câu "ta sẽ cho ngươi một sân khấu lớn hơn hiện tại" rồi cúp máy.

Một điều rất lạ là Lưu Đại Tùng dính chiêu này. Hắn không cho rằng Tô Bình Nam sẽ chèn ép hắn, ngược lại hắn càng quyết tâm rời khỏi ông chủ Hoàng vốn đối xử với hắn không tệ.

Cúp điện thoại, Tô Bình Nam quay sang nhìn Sa Vũ.

“Trong số mấy lão hổ của Hòa Ký, tối thiểu sẽ có hai người không lưu lại. Bây giờ ngươi đã có tư lịch, không thích làm đả tử nữa sao? Xa hoa trụy lạc, mang theo tiểu đệ cũng rất oai phong mà.”

Khi nói những lời này, Tô Bình Nam mỉm cười.

“Không thích.”

Sa Vũ lắc đầu: “Sống như vậy cũng thú vị, nhưng mấy thứ đó không thích hợp với ta.”

Tô Bình Nam nhớ lại thông tin về người này.

Là một trong những nhân vật bưu hãn nhất của Hải Đông Thanh.

Làm việc tâm ngoan thủ lạt, là dân liều mạng quyết tâm tìm kiếm kích thích. Năm đó, hắn và Để Diệu Dương đấu rất lợi hại. Từ những lần làm việc của người này có thể thấy hắn là một người rất sát phạt và quả quyết, đích thật là một nhân tài.

Hiện tại, Để Diệu Dương đang phụ trách một phần ngành công nghiệp cờ bạc của tập đoàn Cẩm Tú. Xem ra ảnh hưởng đối với Sa Vũ rất lớn, cho nên hắn có chút không kìm nén được.

Tô Bình Nam cũng không lập tức đưa ra câu trả lời.

Mục tiêu của tập đoàn Cẩm Tú trong năm nay chính là thịnh yến khủng hoảng tài chính đã bắt đầu có chút dấu vết để lại, phần còn lại chỉ là hoàn thiện bố cục của những năm trước, vì thế yêu cầu của Sa Vũ hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của tập đoàn Cẩm Tú, tất nhiên mức độ ủng hộ sẽ không quá lớn.

“Ngươi có suy nghĩ gì?”

Tô Bình Nam ném qua một điếu xì gà: “Ngươi có thể tìm đến ta nhất định đã có mục tiêu của mình.”

“Đảo Mỹ Lệ.”

Sắc mặt Sa Vũ có chút hưng phấn: “Ta nhờ cơ duyên xảo hợp mà quen biết Chu Triều Tiên của Tam Liên Xã. Hắn không chỉ một lần muốn ta sang giúp hắn.”

“Chu Triều Tiên?”

Tô Bình Nam gật đầu. Hắn không quen thuộc với tình huống bên đó, rất nhiều chuyện không hiểu rõ.

“Đó có phải là vua trò chơi điện tử Chu Triều Tiên ở đảo Mỹ Lệ hay không? Hắn muốn ngươi đến đó làm gì?”

Nam nhân nghi hoặc hỏi.

Tô Bình Nam cũng biết một chút tình huống về người này. Đối phương có kinh doanh vãng lai với tập đoàn Kim Môn. Cả hai đều tham gia vào ngành công nghiệp trò chơi điện tử, hai bên đã thực hiện một số giao dịch trên một số mẫu điện tử.

“Hắn và Đinh Tông Thụ của Tam Liên Xã đang cạnh tranh với nhau để được đề cử làm ủy viên hội đồng lập pháp, đang thiếu nhân thủ.”

Sa Vũ đương nhiên sẽ không giấu diếm, giải thích rất rõ ràng.

“Hắn đồng ý sẽ cho ta sấm dậy đất bằng. Phạm vi ảnh hưởng của Cẩm Tú vẫn còn trống chỗ, ta đồng ý giúp lão đại ngươi nở mày nở mặt.”

“Ngươi không phải dân bản địa đảo Mỹ Lệ, đi thì cũng rất khó ra mặt.”

Suy nghĩ mấy phút, Tô Bình Nam nhả ra một ngụm khói màu xanh nhạt.

“Muốn người của Cẩm Tú đi làm đả tử cho hắn? Chu Triều Tiên hắn còn chưa đủ tư cách.”

Sa Vũ đã hạ quyết tâm. Lời nói kế tiếp của hắn khiến Tô Bình Nam động tâm.

“Chu Triều Tiên xuất thân phía Nam, căn cơ của hắn ở bến tàu Cao Hùng rất sâu. Lão đại, Chung tiểu thư có thể giúp ngươi lấy Đồn Môn, ta cũng có thể giúp ngươi lấy cảng Cao Hùng.”

Sắc mặt Sa Vũ vô cùng nghiêm túc.

“A Vũ.”

Tô Bình Nam vỗ vai Sa Vũ, giọng điệu có chút ý vị thâm trường: “Ngươi còn động não hơn Diệu Dương, nhưng vì sao khi còn ở Hải Đông Thanh, hắn lại có thể vững vàng ép ngươi một đầu?”

Vấn đề này khiến Sa Vũ cảm thấy bất ngờ.

Hắn nhìn ra được ánh mắt của lão đại rất nghiêm túc, vì thế hắn suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời: “Việc kinh doanh của Hải Đông Thanh đi thẳng về thẳng, càng coi trọng vũ lực, ta đánh không lại hắn.”

“Ngươi quá kiêu ngạo, quan hệ lại không được gần gũi với người bên dưới.”

Tô Bình Nam lắc đầu, chỉ ra nguyên nhân chân chính: “Nhưng tật xấu này lại là ưu điểm ở đảo Mỹ Lệ. Những người cầm quyền bên kia chỉ biết cường điệu những thứ chỉ đẹp mà không có thực.”

Tô Bình Nam nói tiếp: “Tâm tư khuếch trương của Cẩm Tú trong năm nay không nhiều, nhiều hơn chính là giữ gìn cái đã có. Cho nên, mức độ ủng hộ ngươi sẽ không quá lớn. Mặc dù có Chu Triều Tiên chiếu cố ngươi, ngươi đi mở ra cục diện cũng không khó, nhưng muốn lấy được quyền nói chuyện, nhất định sẽ không dễ dàng.”

Lời nói của lão đại Tô Bình Nam làm cho Sa Vũ ủ rũ cúi đầu.

Hắn giỏi đánh đấm, lại đủ hung ác, đầu óc khá tốt. Nhưng bây giờ hắn đã biết một người muốn thượng vị sẽ không dễ dàng.

Đã quen với việc Tô Bình Nam vạch ra chiến lược, Sa Vũ biết nếu không có tập đoàn ở sau ủng hộ, hắn có đến đảo Mỹ Lệ cũng chỉ từ một hồng côn của Hòa Ký biến thành người phụ trách nho nhỏ của Tam Liên Xã mà thôi, bản chất cũng chẳng có gì khác nhau.

Hiện tại, Sa Vũ rất trung thành với Tô Bình Nam. Trong lúc hắn đang nản lòng thoái chí, lời nói của Tô Bình Nam đã xoay chuyển mọi thứ.

“Nam nhân chí ở bốn phương, đi làm đi.”

Bình Luận (0)
Comment