Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1135 - Chương 1135 - Định Vị

Chương 1135 - Định vị
Chương 1135 - Định vị

Chương 1135: Định vị

Lưu Đại Tùng đi theo ông chủ Hoàng có thể nói là cơ duyên xảo hợp.

Lúc đó, ông chủ Hoàng còn chưa leo lên vị trí hiện tại, nhưng cũng là nhân vật đang nổi trong giới chính trị Châu thành, tiền đồ có thể thấy được bằng mắt thường. Trong một lần hắn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, hắn mang theo một thư ký non nớt không ai thèm hỏi tới là Lưu Đại Tùng.

Mấy chuyện tốt kiểu này giống như đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cho Lưu Đại Tùng đang đau khổ chờ đợi cơ hội lập tức tràn đầy sức chiến đấu.

Hắn biết mình không thể viết loại bản thảo phân tích những bất lợi hiện tại một cách sắc bén, cũng biết cách giải thích chính sách và tình hình chung của mình không đủ chín chắn.

Nhưng Lưu Đại Tùng rất có thiên phú.

Kỹ năng nịnh hót của hắn không chỉ giới hạn ở bề ngoài, cũng không phải kiểu ngoài lạnh trong ấm mà đi thẳng vào trái tim, chạm đến nhu cầu sâu sắc nhất, tìm được thứ mà lãnh đạo cần nhất. Kiểu này thường gọi là hình thức thể hiện dựa theo nhu cầu.

Nói một cách đơn giản, khi ông chủ Hoàng cảm thấy khát nước, hắn lập tức phát hiện một tách trà xanh mà hắn thích nhất đã nằm trong tay. Nếu tâm trạng của hắn phiền muộn, hắn sẽ ngạc nhiên phát hiện bản nhạc yêu thích của mình đã văng vẳng bên tai.

Điều này cũng chưa tính là điểm lợi hại nhất của Lưu Đại Tùng. Mỗi sáng sớm, hắn sẽ giúp ông chủ Hoàng bóp kem đánh răng. Chiều dài và trọng lượng giống hệt nhau.

Chưa kể những chuyện khác, ví dụ như ăn cơm cùng đồng nghiệp, đối phương thích ăn gì thì ăn cái đó, thích hút thuốc gì thì hút cái đó, Lưu Đại Tùng có thể nói là sắp xếp thỏa đáng.

Thời gian không phụ người có tâm. Sau khi huấn luyện xong trở về, Hoàng Vân đã mang theo Lưu Đại Tùng bên cạnh, mãi cho đến hôm nay.

“Tiểu Lưu, chuyện của chủ nhiệm La còn chưa xử lý xong. Còn nữa, buổi chiều còn có một đoàn tham quan học tập, ngươi phụ trách tiếp đãi đi.”

Hoàng Vân đang phê duyệt văn kiện ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Tùng bước vào, thuận miệng dặn dò vài câu.

Nhưng khác với ngày thường, Lưu Đại Tùng cũng không lập tức rời đi, chỉ lo lắng đứng ngay cửa.

“Chuyện gì vậy?”

Hoàng Vân đặt văn kiện trong tay xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm thư ký của mình: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Dứt lời, Hoàng Vân lại bổ sung một câu: “Đừng nói đến chuyện chợ nông dân nữa, ta đã tìm người nghe ngóng về em họ của ngươi, hắn không thích hợp.”

Hoàng Vân cho rằng Lưu Đại Tùng không rời đi là vì chuyện công trình cung cấp rau xanh cho nhân dân mới được thực hiện gần đây.

Chuyện này vốn là hắn phân công quản lý. Lưu Đại Tùng đã năn nỉ hắn cho em họ của mình được nhận thầu. Hắn đã điều tra, người kia không đủ tư cách. Để tránh miệng lưỡi dư luận, hắn chỉ có thể để vị thư ký của mình chịu thiệt mà thôi.

“Hoàng ca.”

Lần đầu tiên Lưu Đại Tùng sử dụng xưng hô cá nhân khi ở văn phòng: “Không phải chuyện này, là ta muốn hỏi, nghe nói Lý Hướng Đông của huyện Lưu Ly sắp chuyển đi, không biết ta có cơ hội hay không?”

Trong khoảnh khắc lên tiếng, Lưu Đại Tùng đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn hỏi một chuyện mà mình vẫn luôn mơ ước.

Chuyển xuống huyện thành làm chủ một phương.

“Thứ nhất, điều kiện chưa chín muồi. Còn nữa, ngươi cũng không thích hợp. Cho nên ta không nhắc tới ngươi với bí thư Lâm. Theo ta nghĩ, ngươi nên ở lại học tập thêm vài năm nữa.”

Giọng điệu của Hoàng Vân rất nghiêm túc: “Phương hướng chung và năng lực thực thi của ngươi còn có chút khiếm khuyết. Muốn trưởng thành thì ngươi phải nỗ lực nhiều hơn.”

Hoàng Vân nói rất nhẹ nhàng nhưng đến tai Lưu Đại Tùng lại như sấm sét giữa trời quang.

Không ai muốn cả đời đi theo làm tùy tùng cho người khác, nỗ lực thì phải có thu hoạch. Vốn dĩ hắn tiến vào cái vòng này, hắn rất có kiên nhẫn. Đáng tiếc, tấm danh thiếp của Tô Bình Nam đã đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn.

“Lãnh đạo, ta đã ba mươi tám tuổi rồi.”

Lưu Đại Tùng trời xui đất khiến nói ra suy nghĩ trong lòng: “Qua bốn mươi, đi xuống thì có ý nghĩa gì chứ?”

Nghe xong, Hoàng Vân ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc: “Ta phụ trách quần chúng nhân dân, mà ngươi không phải chủ một phương. Mấy chuyện xuống huyện không cần nghĩ nữa. Nếu ngươi muốn ra ngoài, văn phòng tiếp tân và xúc tiến đầu tư ta có thể giúp ngươi nghĩ cách.” Lưu Đại Tùng há to miệng, cuối cùng không nói ra lời. Thật ra trong lòng hắn chỉ muốn hỏi một câu, cái tên con ông cháu cha chỉ biết uống rượu đánh bạc có gì tốt hơn hắn chứ? Vì sao người ta có thể làm đến phong sinh thủy khởi như vậy?

Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng xúc động.

Im lặng mấy phút, Lưu Đại Tùng giúp Hoàng Vân pha một tách trà xanh với nhiệt độ vừa phải, sau đó cười xoà rồi rời đi.

Về đến phòng của mình, lần này Lưu Đại Tùng không do dự nữa, thống khoái bấm điện thoại gọi cho Tô Bình Nam.

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

“Ông chủ Hoàng là người nghiêm túc và có trách nhiệm. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là một người có thể xử lý rất tốt mọi việc tầm thường. Nhưng trong mắt ta, ngươi là một nhân tài.”

Bỏ qua mấy lời chào hỏi, một câu nói của Tô Bình Nam đã đả động được Lưu Đại Tùng.

“Ta rất hiểu ngươi.”

Tô Bình Nam vừa mới thoát ra khỏi sự kinh ngạc khi Sa Vũ quỳ xuống, giọng điệu vô cùng trực tiếp: “Ngươi xuống dưới cũng không có ý nghĩa, còn ta thì đang tạo ra một vòng sinh thái chỉ thuộc về tập đoàn Cẩm Tú. Ngươi có hứng thú đến giúp ta hay không?”

Hiện tại, Tô Bình Nam làm việc càng lúc càng cẩn thận. Trước khi hắn đến Châu thành, sao hắn lại không tìm hiểu những nhân vật mấu chốt tay nắm quyền lực chứ?

Nhưng so với Hoàng Vân chính trực đến mức có chút cổ hủ, Tô Bình Nam có hứng thú hơn với Lưu Đại Tùng bất hiển sơn bất thủy lộ dưới trướng Hoàng Vân hơn.

Hắn chưa bao giờ thấy một người có thể xử lý các chi tiết trong mối quan hệ giữa người với người một cách đẹp đẽ như vậy. Đối thủ của hắn không ít, nhưng trong bất cứ một cuộc nghênh đón nào, đồng chí Lưu Đại Tùng đều khiến cho tất cả mọi người hài lòng ra về, không tìm ra được bất kỳ vấn đề nào. Điều này khiến cho Tô Bình Nam cảm thấy hứng thú, đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại đưa danh thiếp cá nhân của mình cho đối phương.

Bình Luận (0)
Comment