Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1134 - Chương 1134 - Lưu Đại Tùng

Chương 1134 - Lưu Đại Tùng
Chương 1134 - Lưu Đại Tùng

Chương 1134: Lưu Đại Tùng

Thời gian quay trở lại hiện tại.

Sa Vũ xuất hiện trước mặt Tô Bình Nam đã là 10 giờ sáng. Hắn cung kính đưa gậy Long Đầu cho nam nhân xong, lập tức khom người lui sang một bên.

Hiện tại, ánh mắt Sa Vũ nhìn lão đại Tô Bình Nam của mình không che giấu được sự sùng bái lẫn thần phục.

Hắn đã từng xếp hạng một trong năm vị trí đầu của Hải Đông Thanh, chỉ xếp dưới một mình Để Diệu Dương. Cũng bởi vì hắn thông thạo tiếng Quảng Đông, cho nên hai năm trước, trong một đêm mưa gió, hắn đã cùng với Phi Cơ trở thành một trong thập địa Cảng thành.

Lúc đó, Sa Vũ hoàn toàn không dám tin Cẩm Tú có thể nuốt được Hòa Ký.

Là Hòa Ký đó.

Không phải hạng tép riu nào đó, mà là một trong năm bang phái có địa bàn và đàn em nhiều nhất Cảng thành.

Sa Vũ biết nội tình của Hòa Ký.

Hải Đông Thanh đã như nước sông rút xuống, không còn phù hợp với thời đại này nữa.

Nhưng đám người như Sa Vũ đều là dân liều mạng, chưa từng nghĩ đến cuộc sống an phận thủ thường hay kinh doanh cái gì đó. Nhìn thấy đám gia hỏa Diệp Kế Hoan kiếm được rất nhiều tiền, nói không đỏ mắt là giả.

Tối thiểu Sa Vũ đã động tâm tư.

Nhưng cho dù đám người cường hãn như Diệp Kế Hoan chẳng phải cũng bị những bang phái uy tín lâu năm như Hòa Ký ép đến gắt gao sao? Lợi nhuận vào sinh ra tử chẳng phải bị nhân vật thủ lĩnh phía trên ăn hết phân nửa hay sao?

Một nhân vật cự phách như vậy chỉ dùng thời gian hai năm, lợi dụng thân phận lưu manh Cảng thành của Phi Cơ mà im lặng nuốt chửng Hòa Ký.

Hơn nữa, Sa Vũ tin rằng nếu cho lão đại của hắn thêm hai năm nữa, Hòa Ký nhất định sẽ thoát thai hoán cốt. Sở dĩ hắn có được tự tin như vậy là vì hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Tô Bình Nam bố cục kín đáo đến đáng sợ, tiền bỏ ra như lá trải trên đường, khiến hắn nhìn mà than thở. Đủ chuyện rắc rối phức tạp khiến cho hắn nhìn hoa cả mắt.

Hắn sùng bái cường giả, cũng nguyện ý thần phục cường giả.

Tô Bình Nam cẩn thận nhận lấy gậy Long Đầu, cũng không chú ý đến ánh mắt chăm chú của Sa Vũ nhìn mình.

Đây là lần thứ hai cây gậy này rơi vào tay Cẩm Tú, nhưng lần đầu tiên là Tiểu Trang giữ, lần thứ hai mới là Tô Bình Nam.

Cây gậy này không khác gì Tiểu Trang đã miêu tả.

Chiều dài ước chừng ba mươi centimet, đường kính năm centimet, toàn thân là một thanh gỗ đặc có khắc hình đầu rồng.

“Chất liệu của cây gậy này là gì?”

Tô Bình Nam thưởng thức mấy lần, sau đó tùy ý ném cho Đỗ Thạch đang hiếu kỳ bên cạnh.

“Nghe đám lão gia hỏa kia nói là làm từ tử đàn, ta cũng không chắc lắm.”

Sa Vũ cung kính đáp, thu lại tất cả bưu hãn ngày thường.

“Hãy làm thành một cái vòng tay đi.”

Tô Bình Nam mỉm cười, đưa ra quyết định sau cùng cho đồ vật thần thánh nhất của Hòa Ký. Tiếp theo, hắn quay sang nhìn Sa Vũ đang chờ đợi một bên: “Ngươi làm không tệ. Nghe nói ngươi đưa cây gậy đến là muốn gặp ta? Nói đi, ngươi muốn gì?”

Có lẽ chỉ là ảo giác.

Sa Vũ nhìn nam nhân đang mỉm cười lại có cảm giác giống như đang tham kiến quân vương thời cổ đại. Hắn lập tức quỳ xuống.

“Hòa Ký là của Phi Cơ, ta cũng muốn đánh ra một lãnh thổ mới cho Cẩm Tú.”

Tất cả mọi người đều bị cái quỳ này của hắn làm cho khiếp sợ, ngay cả Tô Bình Nam cũng có chút ngạc nhiên.

Thư ký Lưu cầm danh thiếp của Tô Bình Nam ngẩn người cho đến trưa.

Hắn nhìn danh thiếp.

Danh thiếp này không giống của người khác, thậm chí còn không có chức danh, chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản.

Tô Bình Nam. Bên dưới là số điện thoại di động.

Hơn nữa, số điện thoại di động này cũng khác với số liên lạc chính thức do tập đoàn Cẩm Tú cung cấp, hẳn là số điện thoại cá nhân.

Lưu Đại Tùng không tài nào hiểu nổi vì sao một ông trùm kinh doanh lại đưa danh thiếp cá nhân cho một thư ký nho nhỏ như hắn. Mấy năm nắm giữ ấn soái kinh tế, tài phú và năng lượng của một chủ tịch tập đoàn lớn như Tô Bình Nam rất kinh người, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.

“Chẳng lẽ đối phương thưởng thức mình?”

Lưu Đại Tùng có chút không tin vào suy đoán này của mình. Khi hắn biết đoàn đàm phán của tập đoàn Cẩm Tú sẽ rời đi vào buổi chiều, một giọng nói trong lòng mách bảo nếu để cơ hội này trôi qua, về sau có lẽ sẽ không còn nữa.

Đối với cuộc sống như bây giờ, thật ra Lưu Đại Tùng đã rất hài lòng. Có một ông chủ quyền cao chức trọng, mặc dù hắn chỉ là thư ký, nhưng có mấy ai không coi trọng hắn chứ?

Hơn nữa, hắn còn nhận được rất nhiều phúc lợi vô hình. Mặc dù ông chủ Hoàng làm người liêm khiết, nhưng không phải bất cận nhân tình. Một số chuyện lông gà vỏ tỏi, phần lớn hắn đều không hỏi đến.

Sau khi cân nhắc, Lưu Đại Tùng quyết định đi hỏi ông chủ của mình là Hoàng Vân, muốn nghe xem rốt cuộc ông chủ của hắn định vị hắn như thế nào. Hắn đi theo làm tùy tùng nhiều năm như vậy vẫn dậm chân tại chỗ, nói không có suy nghĩ là giả.

Thế là, hắn mở cửa phòng làm việc của ông chủ.

Đối với ông chủ Hoàng, Lưu Đại Tùng vô cùng cảm kích.

Gia thế của Lưu Đại Tùng rất bình thường, ba mẹ đều là công chức. Có thể giúp hắn tiến vào chính quyền đã hao phí tất cả tinh lực lẫn nhân mạch. Về phần đường đi tiếp theo như thế nào, hoàn toàn dựa vào chính hắn.

Có thể lọt vào mắt ông chủ Hoàng, Lưu Đại Tùng đã làm một chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ.

Bóp kem đánh răng.

Đây cũng là nguyên nhân sau này hắn được người trong chính quyền gọi là kem đánh răng Lưu. Tuy nhiên, khi địa vị ông chủ Hoàng ngày càng tăng, càng lúc càng có ít người gọi hắn như vậy.

Cười nghèo chứ không cười kỹ nữ. Câu nói này không bao giờ lỗi thời.

Bình Luận (0)
Comment