Chương 1133: Họ Lương
Phi Cơ im lặng hồi lâu: "Tiễn khách giúp ta. Chị dâu à, chúng ta quen nhau một thời gian, hãy nhớ kỹ câu này: đừng bao giờ trở về."
"Được."
Nữ nhân gật đầu rời đi. Quả nhiên Tô Văn Nguyệt tuân thủ lời hứa, từ đó về sau cả đời không trở về Cảng thành.
Hơn hai mươi năm sau, một bài viết được đăng trên weibo của một tài khoản làm đẹp có hơn bảy mươi vạn người hâm mộ gây nên tiếng vang không nhỏ.
Cũng làm cho câu chuyện cũ ở Cảng thành đã phủ bụi này được rất nhiều người say sưa nói tới. Thậm chí còn có người muốn làm phim, nhưng không biết tại sao lại không thành công. Sau đó không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Nội dung của blog như sau: "Hôm nay mẹ ta qua đời, nàng ra đi rất thanh thản, không hề đau đớn. Nguyên nhân ta viết bài này chỉ có một, ta muốn biết ba mình là ai.
Năm ta ba tuổi, mẹ con ta tới Nhật Bất Lạc định cư. Từ khi có nhận thức, ta chưa từng gặp ba mình, mà mẹ ta cũng không tái giá.
Nhưng hình như nhà ta chưa bao giờ thiếu tiền, mẹ cũng chưa bao giờ quát mắng ta, chỉ khi ta hỏi về ba là ngoại lệ. Vì vậy theo tuổi tác lớn dần, từ "ba" này càng lúc càng mờ nhạt.
Có đôi khi ta tình cờ hỏi đến, mẹ sẽ nổi trận lôi đình. Mãi cho đến khi hấp hối, nàng mới kể cho ta nghe một câu chuyện về ba mẹ ta.
"Ngươi không phải họ Tô, đáng lẽ ra ngươi phải theo họ của ba ngươi, nhưng ta là bà mẹ đơn thân, cho ngươi lấy họ Tô thì tiện hơn."
Mẹ không mở mắt ra được nữa, hít thở khó nhọc, giọng nói rất yếu ớt.
"Ta không được học hành, mười bốn tuổi đi theo ba ngươi. Lúc đó hắn vẫn là tiểu đệ trông xe, hắn đã gia nhập băng đảng để kiếm cơm."
Giọng nói của mẹ càng lúc càng yếu.
"Mơ ước lớn nhất của hắn là cho ta một cuộc sống tốt đẹp, như vậy hắn chỉ có thể liều mạng.
Vì vậy hắn đánh nhau liều mạng hơn bất cứ ai. Dần dà bắt đầu có đàn em đi theo hắn, không chỉ một người. Hơn nữa, tiền hắn cho ta cũng dần nhiều hơn."
Mẹ ta nói đến đây, trên mặt lộ vẻ đau đớn. Ta định đứng dậy đi gọi bác sĩ nhưng bị nàng ngăn cản.
"Để cho ta nói xong đã, nếu không ta sẽ nuối tiếc."
Giọng điệu của nàng rất kiên quyết.
Lời kể vẫn tiếp tục.
"Hồi còn trẻ, hắn thích mặc quần áo đắt tiền cho oai, nhưng tối nào đi đánh nhau về quần áo cũng rách tả tơi, không mua nổi nên chỉ đành vá lại." Trên gương mặt của nữ nhân hấp hối lộ vẻ hạnh phúc hiếm thấy: "Ba ngươi nhìn ta và nói chờ khi nào hắn làm bang chủ tuyệt đối không để ta chịu khổ nữa, nhất định sẽ sai mười mấy người theo ta đi mua quần áo mỗi ngày. Nói xong hắn cười ngây ngô, mà ta cũng cười cùng hắn, rất vui vẻ."
Nữ nhân ho sặc sụa, sau đó nói tiếp: "Sau này hắn đã làm được. Hắn gây dựng được một khoảng trời ở Thuyên Loan, ngày càng có nhiều người gọi ta là đại tẩu, bao gồm cả người trẻ tuổi bảo ta rời khỏi Cảng thành không được trở về nữa."
"Sau đó ba ngươi nói với ta là hắn chưa thỏa mãn, hắn muốn làm bang chủ chân chính, xem như hoàn thành lời hứa với ta. Nhưng tiếc là ba ngươi không biết rằng ta muốn hắn bình an chứ không phải gió tanh mưa máu.
Băng đảng chính là giang hồ.
Ta không thể diễn tả giang hồ là gì, nhưng thượng vị cần rất nhiều tiền, hơn nữa còn cần rất nhiều mạng người lấp vào. Ta khuyên hắn đừng tranh nữa nhưng hắn không nghe. Hắn nói với ta là không tranh cũng bị ra rìa, sẽ dần dần bị người khác cắn nuốt, hắn không phục.
Lần đầu tiên rất mạo hiểm. Nhưng hắn đã thành công."
"Đó là năm ngươi ra đời. Ba ngươi rất vui vẻ. Hắn như mặt trời ban trưa, có tiền có nhân lực, mạnh chưa từng thấy. Thỉnh thoảng hắn cũng chơi bời bên ngoài, nhưng hắn vẫn giao toàn bộ tiền kiếm được cho ta giữ."
Nữ nhân chậm rãi nói: "Hắn từng nói trên con đường giang hồ không mấy ai có thể đầu xuôi đuôi lọt, đây là thứ hắn để lại cho chúng ta."
“Hai năm sau, ba của ngươi nổi lòng tham, lần đầu tiên ta ôm ngươi nổi nóng với hắn.”
“Bởi vì ta biết những người trẻ tuổi bên dưới rất có dã tâm, nhất là đối thủ sau cùng của ba ngươi. Hắn rất đáng sợ.”
“Về sau, ba của ngươi thua nhưng ta quyết định liều một phen. Bởi vì ta có thứ mà thanh niên kia muốn, ta muốn dùng nó đổi lấy hoàn cảnh trưởng thành bình an cho ngươi cùng hành trình vinh quang cuối cùng của ba ngươi. Rất may, người kia đã đồng ý.”
Nữ nhân nói đến đây, sắc mặt lại càng đau đớn, gần như thở phì phò mà nói.
“Về sau ta nghĩ thông suốt, ta không oán hận hắn. Không có hắn thì cũng có người khác ra tay với ba của ngươi. Ít nhất hắn còn nể tình, để lại tài phú cho chúng ta sống sung sướng cả đời.”
“Ngươi nên đổi tên đi, ngươi không phải họ Tô, ngươi họ…”
Nữ nhân còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã vĩnh viễn nhắm mắt lại."
Ở cuối bài đăng trên blog này có một câu hỏi từ blogger.
“Ta không có bất kỳ suy nghĩ nào khác về đoạn chuyện cũ này, chỉ là ta muốn biết ba của ta rốt cuộc là ai? Ta họ gì?”
Bốn mươi phút sau khi bài được đăng lên weibo, bên dưới đã có một bình luận như thế này.
“Dựa trên khoảng thời gian trong bài viết của chủ thớt, có lẽ chủ thớt đang nói về việc tranh đoạt chức đầu lĩnh Hòa Ký năm 1997, hẳn là Đại D ca, mà vừa lúc ta biết được tên thật của Đại D ca. Hắn tên Lương Huy Thành. Nếu những gì chủ thớt miêu tả là đúng, vậy thì ngươi hẳn là họ Lương.”