Chương 1132: Tô Văn Nguyệt
Trời vừa hửng sáng.
Trì thúc đã ngồi lên vị trí mà Thập Nhị Hợp Đồ và Đặng Bá từng làm. Có điều khác với trước kia, các lão nhân có thể ngồi đây đã ít đi nhiều.
Chiếc máy đĩa than cũ kỹ được bật lên, Côn khúc cổ xưa vang vọng trong quán trà in đầy dấu vết năm tháng.
Đại D chết rồi.
Rất nhiều người đã chết.
Khởi nguồn của tất cả là cây gậy khắc đầu rồng kia. Không ai biết cây gậy kia đang ở đâu, bao gồm cả tâm phúc của Đại D.
Phi Cơ không ra tay thì thôi, một khi ra tay là một kích trí mạng. Đại D vừa chết, mấy người phụ trách các khu vực khác đều nghe Phi Cơ chỉ huy. Có thể nói là đại cục đã định, nhưng cây gậy biến mất gây ra vấn đề nan giải cho các lão nhân.
Trì thúc im lặng rất lâu, các lão nhân bên dưới cũng im lặng.
"Đặng Bá từng nói tất cả là vì băng đảng."
Mãi lâu sau Trì thúc mới lên tiếng: "Có gậy hay không, cứ chiếu theo mở Hương Đường, cho Phi Cơ thượng vị. Đây là ý kiến của ta."
Các lão nhân im như gỗ bên dưới lập tức đầy máu sống lại sống lại, mồm năm miệng mười tiếp lời.
"Ta tán thành. Bây giờ một cây gậy bị lửa đốt, bị mọt gặm không nói lên điều gì cả."
Người đầu tiên giơ tay là Thiết Xà. Hắn từng nhận lợi ích từ Đại D, ra sức ủng hộ Đại D nhất, nhưng hắn lại là người đầu tiên phản bội. Thậm chí Thiết Xà giơ cả hai tay còn không biết tại sao trong tình huống đại cục đã định, Phi Cơ lại lén cho hắn nhiều tiền như vậy.
Có nhiều tiền như vậy thì hắn đã ủng hộ Phi Cơ từ lâu rồi, đâu chết nhiều huynh đệ cũ như thế?
"Ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý."
Trì thúc thong thả pha trà xong, ra hiệu cho thuộc hạ phát cho mọi người, sau đó cười híp mắt nói: "Vậy thì cứ quyết định như thế. Quy tắc cũ, mở Hương Đường đi!"
Phi Cơ ngồi trong góc, im lặng nãy giờ. Hắn đứng dậy, lẳng lặng uống hết tách trà rồi nói: "Chắc hẳn các vị đều biết ta vừa mở một công ty tài chính Tứ Hải ở Loan Tử. Nếu các thúc bá có hứng thú thì có thể tìm ta, ta tính cho các ngươi một phần."
Các lão nhân càng thêm hài lòng, lập tức cảm thấy Thiết Xà nói đúng, có gậy hay không cũng chẳng có gì quan trọng. Già rồi, cái gì cũng cần tiền, chỉ có lấy được vàng ròng bạc trắng mới là chân thật.
"Đại D chết rồi, nhưng người làm việc là Danny. Ta sẽ cho hắn đi theo lão đại của hắn, coi như có lời giải thích cho mọi người."
Sau khi nói xong, Phi Cơ hờ hững nhìn các lão nhân đang thì thầm trao đổi làm sao để có thể gia nhập công ty tài chính, sau đó hắn mỉm cười đi ra ngoài.
Phi Cơ biết bắt đầu từ giờ khắc này, ba mươi tám vạn côn đồ Hòa Ký và các mối quan hệ trải rộng khắp Cảng thành sẽ thuộc về Cẩm Tú.
…
Danny liên lạc với Đại Phi Trần, ngồi lên con tàu đi Hà Lan.
Nhìn cảng Victoria ngày càng xa, vẻ mặt hung ác của hắn có phần mờ mịt. Hắn biết mình vĩnh viễn không trở về được nữa.
Danny giỏi đánh đấm, dám liều mạng, hơn nữa lão đại cũng coi trọng hắn. Hắn không tài nào hiểu nổi tại sao đột nhiên mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Đại D ca chết, mình chắc chắn không sống nổi. Hắn thừa biết quy tắc của Hòa Ký sẽ không tha cho hắn, vì vậy hắn lập tức chạy trốn, thậm chí còn không dám thông báo cho mấy thuộc hạ hắn tin tưởng nhất.
Phi Cơ tiếp nhận Thuyên Loan với tốc độ nhanh đến nỗi khiến mọi người trố mắt ngạc nhiên. Nếu nói trước kia không có nội ứng thì dù đánh chết hắn cũng không tin.
"Danny ca, hút thuốc này."
Thuộc hạ của Đại Phi Trần, cũng là A Bưu phụ trách chuyến tàu này ngồi xuống cạnh hắn.
Danny nhận lấy, nhếch miệng coi như đáp lại.
"Ai mà chả biết Danny ca của Thuyên Loan giỏi đánh nhau, đủ hung ác, đi đến đâu cũng có thể xuất đầu. Hiện giờ đám người ở phố người Hoa tại Hà Lan đang đấu với người nước ngoài rất dữ dội, yên tâm đi!"
A Bưu đưa bật lửa đến trước mặt Danny, châm thuốc cho đối phương, đồng thời an ủi một câu.
"Cảm..."
Khoảnh khắc Danny cúi xuống, một sợi dây thép tròng vào cổ hắn rồi thình lình siết chặt.
Nam nhân ra sức giãy giụa, nhưng hai tay phía sau rắn như thép, vững vàng khiến người ta sợ hãi.
Mấy phút sau, Sa Vũ buông tay, để mặt thi thể của Danny ngã xuống boong tàu như bùn nhão.
A Bưu và mấy thuyền viên thành thạo nhét Danny vào chiếc bao tải đã chuẩn bị sẵn, sau đó cột vật nặng vào cổ chân, cuối cùng ném vào biển rộng mênh mông.
"Phi Cơ ca cho các ngươi này."
Sa Vũ ném cho A Bưu đang mỉm cười một cái ba lô: "Mang đi chia cho các huynh đệ. Số tiền này không liên quan đến Đại Phi Trần."
"Cảm ơn Sa Vũ ca."
A Bưu nhặt ba lô lên, sau khi ước chừng khối lượng, nụ cười càng thêm tươi rói: "Trở về cần nửa giờ, ngài có nghỉ ngơi một lát không?"
Sa Vũ mỉm cười: "Đừng quay về Cảng thành, đi Châu thành."
Dứt lời nam nhân sờ cây gậy khắc đầu rồng trong ba lô.
Phi Cơ cố ý không giao gậy Long Đầu ra, đây là ý của Tô Bình Nam.
Nam nhân cho rằng thứ này tượng trưng cho quy củ của Hòa Ký, mà Cẩm Tú không cần quy củ này, vậy thì gậy Long Đầu vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.
Gậy Long Đầu ở trong tay vợ Đại D, hơn nữa nữ nhân này tự tay giao cho Phi Cơ.
Nữ nhân tên Văn Nguyệt này đi theo Đại D từ năm mười sáu tuổi, cũng từng phong vân một thời. Sau khi biết đại thế đã mất, nàng không nghĩ đến chuyện trả thù, mà rất thức thời tìm Phi Cơ.
"Ta giao gậy cho ngươi."
Hai mắt Tô Văn Nguyệt đỏ hoe, rõ ràng là nàng đã khóc. Có điều nàng không hề sợ hãi mấy chục nam nhân cánh tay xăm trổ.
"Chị dâu có ý gì?"
Phi Cơ ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng VIP quán bar, nói với vẻ mặt vô cảm.
"Đổi cho chồng ta ra đi vẻ vang. Còn nữa, ta và các con đã xin di dân, ta muốn tất cả đều thuận lợi, có được không?"
"Được."
Phi Cơ nhận cây gậy được Tô Văn Nguyệt quý trọng đưa cho, tiện tay ném sang một bên: "Ngươi là người thông minh, sẽ có một cái kết cục tốt."
"Cảm ơn."
Nữ nhân dùng khăn tay lau vành mắt ửng đỏ: "Ta từng khuyên hắn, nhưng hắn không nghe."