Chương 1141: Thành Phương
“Trí nhớ của ngươi rất tốt sao?”
Tô Bình Nam đặt tách trà trong tay xuống, bỗng nhiên hỏi Lưu Đại Tùng một câu.
“Tạm được.”
Lưu Đại Tùng trả lời.
“Ngươi có thể nhớ bao nhiêu số điện thoại của người phụ trách các bộ phận khác nhau ở Châu thành?”
Tô Bình Nam tiếp tục đặt câu hỏi.
“Ta có thể nhớ số điện thoại của tất cả các nhân viên cấp bậc chính thức trở lên ở Châu thành bao gồm cả lai lịch của bọn hắn, nhưng ta chỉ nhớ số điện thoại của những người có quyền lực ở các vị trí khác nhau trên phó phòng.”
Mặc dù Lưu Đại Tùng không biết vì sao Tô Bình Nam lại hỏi như vậy nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Không tệ.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Chỉ sợ tương lai người ngươi cần ghi nhớ rất nhiều, bao gồm sở thích, ngày sinh… của bọn hắn. Ngươi có nắm chắc không?”
“Có.”
Lưu Đại Tùng gật đầu.
“Phải cố gắng, ngươi sẽ dần dần phát triển.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Tập đoàn Cẩm Tú sẽ cho ngươi một thế giới mới.”
“Thế giới mới.”
Lưu Đại Tùng không nói thêm câu nào, trong đầu đột nhiên nghĩ nếu vợ hắn nhìn thấy số tiền kia sẽ phản ứng như thế nào?
Đây là lần đầu tiên Lưu Đại Tùng mỉm cười trong lòng sau khi gia nhập Cẩm Tú.
…
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Nghe tiếng thông báo trong điện thoại, Thành Phương cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Nàng là vợ của Lưu Đại Tùng. Hai người từ nhỏ đã là hàng xóm, cũng không có chuyện tình yêu sóng gió.
Chỉ bốn chữ, hoạn nạn có nhau.
Nữ nhân rất hài lòng với chồng của mình, cũng rất hài lòng với trạng thái cuộc sống bây giờ.
Từ tiểu học đến trung học, cả hai đều học chung một lớp, sau đó học chung một trường đại học, ba mẹ cùng một đơn vị. Vì thế cả hai tiến tới như nước chảy thành sông.
Trong những năm Lưu Đại Tùng phục vụ ông chủ làm quan, địa vị của nàng ở hiệu sách Tân Hoa cũng rất cao. Mặc dù thời gian trôi qua cũng không cải thiện gì nhiều, nhưng các loại quan hệ nhân mạch và phúc lợi cũng đủ khiến nữ nhân rất thỏa mãn rồi.
Nàng không ngờ nam nhân của mình lại từ chức.
Khi một người bạn học cũ ở cùng tòa nhà với chồng nàng chạy đến báo tin cho nàng, nàng còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa.
Làm sao có thể?
Ông chủ Hoàng rõ ràng có khả năng tiến thêm một bước. Hắn đi theo làm tùy tùng nhiều năm như vậy, cho dù không có công lao cũng có khổ lao. Tương lai kiếm một vị trí thực quyền cũng không phải là không có khả năng.
Chồng nàng là người thông minh, không có khả năng làm chuyện ngu ngốc đó, trừ phi có chuyện đặc biệt xảy ra với hắn. Nhưng nàng hiểu rõ chồng mình, hắn tuyệt không làm mấy chuyện như thế.
Hơn nữa chuyện lớn như vậy, dù gì hắn cũng phải nói với nàng một tiếng.
Nhất định không có chuyện đó.
Sau khi gọi thêm mấy cuộc điện thoại hỏi thăm, điều nàng bán tín bán nghi đã trở thành sự thực. Chuyện này là thật.
Chén vàng cứ thế ném đi?
Nàng vốn luôn hiền lành và dịu dàng, nhưng cũng không thể chấp nhận được mấy loại chuyện hoang đường như thế.
Nữ nhân điên cuồng gọi điện thoại cho chồng mình.
Nhưng điện thoại vẫn truyền đến âm thanh tắt máy khiến nữ nhân ngơ ngác xin nghỉ việc chạy đến cơ quan của chồng mình một chuyến. Ánh mắt mọi người nhìn nàng đều ý vị thâm trường.
Vẫn không tìm được chồng, lần đầu tiên Thành Phương bất chấp tất cả, gõ cửa văn phòng của ông chủ Hoàng.
Không thể từ chức một cách dễ dàng như vậy. Chồng ngu ngốc, nhưng nàng quyết định dùng tôn nghiêm của mình giữ lại chút hy vọng cuối cùng.
Hoàng Vân có chút ngạc nhiên, tiếp đãi nữ nhân trong trạng thái như sắp tận thế.
Nghe nữ nhân thỉnh cầu xin giữ lại đơn xin từ chức của chồng, Hoàng Vân cười khổ.
“Ta đã ký tên.”
Hoàng Vân vừa ra hiệu cho thư ký Tiểu Ngô rót cho đối phương một tách trà vừa nheo mắt nói: “Hắn muốn đi con đường của hắn, đó không phải chuyện xấu.”
Khi nói chuyện, ánh mắt của ông chủ Hoàng có chút phức tạp.
Hắn chưa từng nghĩ đến thư ký phụ trách cuộc sống của mình lại có dã tâm như vậy. Định vị trong lòng cả hai khác nhau, sớm tách ra cũng tốt cho tất cả mọi người.
…
“Ông chủ Hoàng, ta muốn ra ngoài xông pha một lần, cũng muốn trở nên nổi bật. Tập đoàn Cẩm Tú cho ta cơ hội, ta không muốn bỏ qua.”
Lần đầu tiên Lưu Đại Tùng thổ lộ nội tâm với ông chủ của mình, cũng là lần đầu tiên giọng điệu sắc bén đến như vậy: “Ngươi nhìn ta chẳng qua chỉ là một lộng thần, ta lại hiểu rõ tính cách của ngươi. Điều duy nhất mà ta thuộc về trong tương lai chính là đến một nha môn để làm một chức phó nào đó. Đây không phải là điều mà ta muốn. Ta sẵn lòng cược một lần.”
Hoàng Vân thừa nhận Lưu Đại Tùng nói đúng. Cho nên, hắn rất thoải mái ký tên vào đơn xin từ chức, hơn nữa còn đặc biệt phê duyệt.
Mãi cho đến khi thư ký phụ trách cuộc sống nhiều năm của mình đi rồi, hắn mới giật mình phát hiện.
Trong mười năm đi theo hắn, Lưu Đại Tùng là vị thư ký duy nhất không dựa theo điều lệ quy củ mà làm việc.
Không ngờ hắn lại tiễn đối phương đi như vậy. Điều này khiến cho Hoàng Vân có chút không nỡ.
…
Cộc cộc cộc.
Sau khi gửi con gái về nhà ba mẹ còn chưa biết chuyện, nữ nhân một mình thẫn thờ trong căn phòng chưa đến sáu mươi mét vuông. Lúc này, tiếng gõ cửa đã đánh thức nàng.
“Thành nữ sĩ?”
Ngoài cửa là hai hán tử mặc vest đen, thân hình cao lớn cùng với giày da bóng loáng nhìn qua là biết có giá trị không nhỏ, khiến cho nữ nhân có chút hoảng hốt.
“Là ta.”
Thành Phương vẫn cài dây chống trộm, cảnh giác trả lời.
“Chúng ta là cấp dưới của giám đốc Lưu. Hắn có việc gấp đi theo Tô tổng đến Thâm thành, cho nên nhờ chúng ta đến hỗ trợ chuyện trong nhà.”
Hán tử tóc ngắn dẫn đầu mỉm cười tự giới thiệu: “Ta là Lâm Thiếu Kiệt ở bộ phận PR tập đoàn Cẩm Tú. Ngươi cứ gọi ta là A Kiệt là được.”