Chương 1142: Tiêu Nhiên bị thương
“Giám đốc Lưu? Lưu Đại Tùng?”
Thành Phương kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
“Đúng vậy.”
Lâm Thiếu Kiệt nhìn nữ nhân còn chưa chịu mở cửa, lập tức đưa cái hộp trong tay qua khe cửa cho đối phương.
“Xem ra ngươi không yên tâm về chúng ta. Đây là giám đốc Lưu bảo chúng ta mang cho ngươi. Về tình huống cụ thể, sau khi máy bay hạ cánh, hắn sẽ giải thích với ngươi.”
Sau khi nói xong, Lâm Thiếu Kiệt chỉ xuống dưới lầu: “Chúng ta chờ ngươi ở dưới lầu.”
Nói xong, hai hán tử rời đi.
Bình tĩnh lại, Thành Phương ước lượng cái hộp. Phân lượng không nhẹ, chế tác cũng rất tinh xảo.
Xem ra là da thật. Nữ nhân lẩm bẩm một câu, sau đó cẩn thận cài chặt cửa lại rồi mới hiếu kỳ mở cái hộp ra.
“A!”
Nữ nhân kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, sau đó cơ thể lung lay, cuối cùng đứng không vững đặt mông ngồi xuống mặt sàn phòng khách lạnh buốt.
Cái hộp trong tay cũng rơi xuống. Những tờ đô la màu xanh rơi khắp phòng.
“Tên Lưu Đại Tùng trời đánh kia.”
Thành Phương tay chân bủn rủn, miệng mở to như hà mã đang săn mồi.
Thành Phương thề, ngoại trừ lần đầu tiên “chiến đấu” với tên trời đánh Lưu Đại Tùng kia, cả đời này của nàng chưa từng tay chân mềm nhũn.
Sau khi thở dốc một chút, nàng bắt đầu đếm số tiền.
Năm trăm ngàn.
Sau đó, Thành Phương không biết nên làm sao bây giờ.
Không còn cách nào, nữ nhân bắt đầu im lặng đối mặt với những đồng tiền xanh đỏ, cực kỳ giống một nữ anh hùng chiến đấu, quyết không để địch nhân rời khỏi tầm mắt của mình, mặc cho thời gian chậm rãi trôi qua.
…
Lưu Đại Tùng quên gọi điện thoại cho vợ mình.
Nguyên nhân cũng không có gì khác. Hắn một lần nữa bị sự phô trương của Tô Bình Nam làm cho kinh hãi. Máy bay hạ cánh, ra khỏi đoạn đường dốc, một loạt chiếc Mercedes-Benz 600 màu đen và chiếc Bentley dẫn đầu khiến hắn gần như chết lặng.
“Nhớ kỹ, ngươi phục vụ tập đoàn Cẩm Tú, không cần bồi rượu, cũng không cần cười làm lành.”
Trong lúc Lưu Đại Tùng còn chưa thích ứng, Tô Bình Nam lạnh lùng lên tiếng, làm cho hắn còn đang ngẩn người lập tức khôi phục lại.
“Mang tai đừng mang miệng, nhìn nhiều nghe nhiều đừng nói nhiều.”
Tô Bình Nam lên chiếc Bentley, Đỗ Cửu đưa cho Lưu Đại Tùng một chồng tư liệu, sau đó lạnh giọng nói với hắn: “Đây là một số tài liệu về đối tác kinh doanh mà chúng ta sẽ gặp lần này. Lão đại rất xem trọng ngươi, ngươi đừng để hắn thất vọng.”
Gật đầu thật mạnh, Lưu Đại Tùng bắt đầu sinh lòng e sợ Tô Bình Nam, nhưng trong lòng hắn, Tô tổng vẫn là một người kinh doanh kinh tài tuyệt diễm.
Nửa tiếng sau, hắn bắt đầu thay đổi suy nghĩ ấu trĩ của mình.
Thời đại này ngư long hỗn tạp, hạng dân nghèo quật khởi nhiều vô số kể, người làm ăn thuần túy ít càng thêm ít.
…
“Ông chủ Tiêu của các ngươi đâu rồi?”
Chiếc Bentley vốn là của Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên cũng nên ra đón hắn nhưng lại không thấy xuất hiện. Tô Bình Nam mặt không chút biểu cảm hỏi thư ký ruột của đối phương một câu.
“Giám đốc Tiêu hắn…”
Giọng điệu thư ký có chút ngập ngừng.
“Ta muốn nghe lời nói thật.”
Sự bá đạo của nam nhân cũng không vì chiếm cổ phần ít trong vụ kinh doanh này mà thu liễm. Thư ký bị ánh mắt lãnh khốc của hắn hù đến sắc mặt trắng bệch: “Giám đốc Tiêu bị thương, đang ở bệnh viện, nhưng hắn sẽ lập tức đến ngay.”
“Bị thương?”
Tô Bình Nam nhìn nữ thư ký sắp cắn nát môi mình, cũng biết là có hỏi cũng không hỏi được gì, bèn quay người dặn dò Đỗ Cửu một câu: “Tìm người điều tra một chút.”
Lần này hắn đến Thâm thành là vì một cuộc điện thoại liên quan đến Diệp Vĩ Đình. Không thể không nói, địa đầu xà này cộng thêm mạng lưới quan hệ với Diệp lão tứ dẫn tới hành động nhanh kinh người.
Địa điểm được chọn là ngôi làng gần Bạch Thạch Châu mà Tiêu Nhiên dễ dàng lấy nhất.
Hai trăm bảy mươi héc ta đất, tin tức về hành động lớn như vậy tất nhiên không thể che giấu được. Cho nên động tác nhất định phải nhanh. Có Diệp Vĩ Đình làm chỗ dựa, toàn bộ mã lực của Tiêu Nhiên đã được triển khai.
Làm chuyện gì cũng phải có tầm nhìn lâu dài.
Đây là quy củ của Diệp gia.
Cho nên, về phương diện tiền bạc, ý của Diệp Vĩ Đình là tăng mức đầu tư. Tô Bình Nam cũng cực kỳ đồng ý với quan điểm này. Một vụ làm ăn lớn có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nội tình sạch sẽ mới có thể cam đoan phú quý lâu dài.
Tiêu Nhiên cũng biết rõ phân lượng của mình, tất nhiên vô cùng nghe lời. Một số tiền lớn được phân phát với kết quả đáng kinh ngạc, nhưng trong thời khắc quan trọng nhất, khu vực đất trung tâm lại xảy ra vấn đề. Tóm tắt đơn giản lại một câu chính là mảnh đất hai mươi bảy héc ta lại không rõ quyền sở hữu. Đối phương lên giá ngay tại chỗ.
Mà đối phương không phải ai khác, chính là vợ trước của Tiêu Nhiên, Hoàng Lâm Nga.
Việc rò rỉ giấy tờ phê duyệt này còn liên quan đến việc Tiêu Nhiên nóng lòng muốn ly hôn trước đó. Lúc đó, lấy được mảnh đất trống này là nhờ quan hệ của ba vợ. Khi phân chia tài sản, đối phương lại không cung cấp giấy tờ chủ yếu.
Khi ấy, bởi vì bị Hoàng Lâm Nga sử dụng một chiêu Hổ Khiếu Long Ngâm Tồi Tâm Chưởng đánh cho Tiêu Nhiên - kẻ đang hoài nghi nhân sinh, muốn vội vã thoát khỏi cuộc sống ác mộng - không đọc lại cẩn thận.
Vốn dĩ ý của Hoàng Lâm Nga là muốn chờ sang năm giá đất tăng cao sẽ kiếm một khoản từ chồng cũ của mình. Mặc dù nữ nhân khinh thường hành vi của nam nhân, nhưng nàng vẫn xem trọng ánh mắt và bản lĩnh của hắn.
Nàng không ngờ tốc độ phát triển của Tiêu Nhiên lại kinh người đến như vậy, muốn dựa vào đại đạo thông thiên mà xây dựng sân golf. Cho nên, nữ nhân lập tức nâng giá gấp hai mươi lần.
Tiêu Nhiên không cách nào tiếp nhận giá tiền này, thực tế là hắn không đủ khả năng chi trả. Hắn vừa xảy ra vấn đề, Diệp Vĩ Đình lập tức phát hiện không thích hợp. Lúc này mới có chuyện Tô Bình Nam đến Thâm thành.