Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1145 - Chương 1145 - Lấy Nước Từ Trên Trời Xuống

Chương 1145 - Lấy nước từ trên trời xuống
Chương 1145 - Lấy nước từ trên trời xuống

Chương 1145: Lấy nước từ trên trời xuống

Kiều Lập Phu không phản bác, nhưng vẫn lui về sau một bước, nheo mắt nhìn chằm chằm Tô Bình Nam mặt không cảm xúc trên xe.

Trên người thanh niên đó có mùi vị giang hồ mà hắn quen thuộc. Hơn nữa, cú va chạm vừa rồi tuyệt đối là muốn mạng của hắn. Hành động đúng là đủ hung ác, đủ độc.

Hắn không phải kẻ vũ phu lỗ mãng. Bằng không, hắn đã chẳng lăn lộn đến địa vị ngày hôm nay.

Hắn hiểu ý nghĩa động tác của nam nhân kia, nhưng hắn cũng nhạy cảm nhìn thấy đầu ngón tay thô to của đối phương.

Người luyện võ?

Kiều Lập Phu có chút không dám tin.

Tiêu Nhiên vội vàng như vậy cùng với một đám nam nhân cơ bắp đang bao vây mình đã đủ để nói cho Kiều Lập Phu một điều.

Bối cảnh người này phức tạp, hắn không thể trêu vào.

Tuy nhiên, đối với một người dựa vào danh tiếng kiếm cơm mấy chục năm như Kiều Lập Phu, hắn cảm thấy mình nên thử một lần.

“Xưng hô thế nào, ông chủ này?”

Kiều Lập Phu chậm rãi lên tiếng.

Một câu ông chủ có chút nịnh nọt bỗng nhiên khiến cho Tô Bình Nam mất hứng. Nam nhân không trả lời, chỉ chậm rãi nâng cửa sổ xe lên.

Gương mặt Kiều Lập Phu chuyển sang màu tái xanh, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận, âm lượng của câu tiếp theo cũng lớn hơn: “Ngươi có biết ta là ai không?”

“Biết, ngươi là Kiều Lập Phu, nhưng không phải là Kiều Lập Phu trước đó.”

Tô Bình Nam trả lời.

Chiếc xe nổ máy chạy về phía công trường. Nam nhân chỉ bỏ lại một câu rồi chẳng thèm ngó đến.

Mấy tháng sau, sau khi sự việc kết thúc, trong một lẫn ngẫu nhiên Đỗ Cửu đã hiếu kỳ hỏi ông chủ của mình vì sao lúc đó lại hết hứng thú đánh một trận như vậy. Rõ ràng là hắn đã nhìn thấy sự kích động trong mắt Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam mỉm cười trả lời.

“Lúc đó, hắn đánh giá được thân phận của ta không thể trêu vào, cho nên không còn nhuệ khí, đánh nhau cũng không thể tận hứng, tất nhiên là không cần đánh nữa.”

“Khó trách ngươi lại lựa chọn dồn hắn vào đường cùng. Chẳng lẽ chỉ vì muốn đánh một trận phân sinh tử với hắn sao?"

Đỗ Cửu nhìn vị lão đại có đôi khi cố chấp đến mức điên cuồng, xem như tìm được đáp án.

“Dĩ nhiên không phải. Trên trán hắn có một hoa văn rất lớn. Nếu hắn lòng tham không đáy, đây nhất định là dấu hiệu của tướng đột tử.”

Tô Bình Nam lắc đầu mỉm cười: “Là bởi vì hắn ngăn cản con đường của ta. Còn vì sao ta muốn đánh một trận, chẳng qua ta chỉ muốn phong cảnh biển càng thêm xinh đẹp mà thôi.”

Thành Phương đang đấu mắt với năm trăm ngàn, đến khi mắt mỏi nhừ rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi từ nam nhân trời đánh của mình.

“Chuyện gì vậy? Tiền ở đâu ra? Vì sao ngươi lại từ chức?”

Vợ hỏi liên thanh khiến Lưu Đại Tùng có chút ngạc nhiên.

“Tiền lương, cho ngươi niềm vui bất ngờ.”

Nữ nhân không nghe ra giọng điệu cổ quái của chồng mình, nghe xong lập tức phản bác.

“Năm trăm ngàn là tiền lương ở đơn vị mới của ngươi sao? Vậy thì từ chức là đúng rồi.”

“Đây không phải chuyện tiền bạc.”

Lưu Đại Tùng bất giác thấp giọng nói: “Bởi vì đây là một sân khấu lớn, một thế giới mới.”

Cuối cùng Kiều Lập Phu rời đi trong oán hận.

Suy cho cùng đây là xã hội thực tế, không phải thế giới võ thuật. Thế lực mà Tô Bình Nam thể hiện đã khiến hắn phải nuốt xuống cục tức, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tiêu Nhiên lại càng trở nên ác độc.

“Ông chủ Tiêu, mảnh đất kia khỏi cần thương lượng. Đồng ý nâng giá gấp hai mươi lần thì lấy, không thì thôi.”

Kiều Lập Phu nói xong liền sải bước rời đi.

Phần lớn người luyện võ đều rất kiêu ngạo. Dã tính của Kiều Lập Phu đã bị Tô Bình Nam kích phát.

Lão tử có cắn cũng cắn ngươi rớt một miếng thịt.

Kiều Lập Phu hằn học nghĩ.

Không để ý đến Kiều Lập Phu đang rời đi, trong mắt Tô Bình Nam, tên vũ phu kia ngoại trừ bản lĩnh công phu ra thì không còn cái gì lọt vào mắt hắn. Tâm tư hắn lập tức hướng về trung tâm chỉ huy đã thiết lập khuôn khổ ban đầu.

“Hắn là ai? Phụ trách công việc gì ở đây?”

Tô Bình Nam nhìn chàng trai trẻ đang ngồi trong văn phòng tán tỉnh vài nữ thư ký không có việc gì làm, nhưng nhìn qua không giống nhân viên công tác, lập tức lên tiếng hỏi.

“Hắn tên Lưu Thành Đường, là người quản lý dự án hiện tại.”

Tiêu Nhiên mỉm cười làm lành nhưng nụ cười nịnh nọt đã bị băng gạc che mất.

“Con cháu à?”

Ánh mắt Tô Bình Nam thật sự rất độc. Hắn nhìn vẻ mặt bệnh hoạn của thanh niên kia, từ một vật trên bàn là phát hiện ra mánh khóe.

“Em vợ cục trưởng Lưu, tìm một chỗ để yên thân thôi.”

Tiêu Nhiên giải thích.

Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn Tiêu Nhiên: “Đạo lý đối nhân xử thế nên có thì phải có, nhưng làm ăn thì phải ra làm ăn.”

Hắn cực kỳ tuân thủ quy cũ sâm nghiêm, thành ra hắn không ưa cách làm của những người như Tiêu Nhiên.

“Sa thải.”

Lưu Thành Đường đã thấy rõ uy phong của Tô Bình Nam khi tiến vào. Mặc dù luôn ngang ngược trước mặt Tiêu Nhiên nhưng nội tâm hắn lại phát lạnh trước cái trừng của Tô Bình Nam, không dám tức giận dù chỉ một chút.

Tô Bình Nam không để ý đến hai người, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Tiêu Nhiên há to miệng nhưng không dám phản bác sắp xếp của Tô Bình Nam, chỉ vỗ vai Lưu Thành Đường sắc mặt đỏ bừng ở bên cạnh rồi đuổi theo.

Xem xong toàn bộ trung tâm chỉ mất hai mươi sáu phút, mặt Tô Bình Nam trở nên trầm như nước. Mặc dù Tiêu Nhiên đang liều mạng động viên mình nhưng vẫn bất giác hạ thấp cơ thể.

Mò mẫm trong kinh doanh hai chục năm, hắn dám vỗ ngực cam đoan Tô Bình Nam là người có khí chất đặc biệt nhất mà hắn từng gặp, nhất là khi sắc mặt của nam nhân này trầm xuống, thật khiến nội tâm người ta ớn lạnh.

“Ông chủ Tiêu khởi nghiệp là một nhân viên bán hàng phải không? Ngươi đã từng làm rất nhiều việc lấy nước từ trên trời xuống đúng không?”

Tô Bình Nam nhận điếu xì gà đã được Đỗ Cửu châm lửa đưa tới, nhìn Tiêu Nhiên đã gỡ bỏ băng gạc mà buồn cười, khoan thai nói: “Thói quen này dẫn đến bây giờ ngươi làm cái gì cũng đều cầu chu đáo?”

Bình Luận (0)
Comment