Chương 1150: Ta cần thuyền của ngươi
“Đại Thiên Minh?”
Liêu Hoa Sinh nhìn Đại Thiên Minh vẻ mặt vẫn bình thản: “Ta là giám sát Liêu Hoa Sinh, làm phiền ngươi phối hợp với công việc của chúng ta, cùng chúng ta trở về tiếp nhận điều tra.”
Gương mặt Đại Thiên Minh khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Có chuyện gì vậy sếp?”
Tên gia hỏa này đúng là một tay đào hoa lão luyện, dù vậy vẫn không quên vuốt mái tóc dài của nữ hài đang hoảng loạn để bày tỏ sự an ủi.
“Trở về thì ngươi sẽ biết.”
Liêu Hoa Sinh lạnh lùng cắt ngang động tác của hắn: “Ngươi không muốn bị ta xách ra ngoài thì tốt nhất nên phối hợp một chút.”
Đại Thiên Minh ngửa đầu ra sau: “Lão đại? Ta sợ quá. Đừng quên đây là đường Bát Lan sau mười hai giờ.”
Hắn vừa dứt lời, trong lúc Liêu Hoa Sinh đang dự định tiến hành biện pháp cưỡng chế, Mã Quân phụ trách bên ngoài đã cau mày bước đến.
“Sếp Liêu, bên ngoài có rất nhiều người.”
Nhiều sự kiện lớn xảy ra có vẻ như tình cờ, nhưng chắc chắn không có sự trùng hợp nào đằng sau chúng.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Tám nhân viên mặc thường phục dưới sự dẫn đầu của Hoa ca và Mã Quân vừa mới ra khỏi quán của Đại Thiên Minh đã nhìn thấy bên ngoài có ít nhất hơn một trăm tên lưu manh đang đứng. Tên nào cũng mặc áo phông đen và quần bò, ánh mắt không hề có chút sợ hãi.
“Ai là người dẫn đội của các ngươi?”
Liêu Hoa Sinh bình tĩnh bước lên phía trước, đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận của mình: “Ta là Liêu Hoa Sinh, bảo hắn ra đây nói chuyện với ta, không phải công vụ.”
Không một ai lên tiếng. Mấy hán tử dẫn đầu cùng nhau tiến lên một bước, bao vây mọi người không chút kẽ hở.
“Bản thúc cũng không muốn làm lớn chuyện. Đồng nghiệp trợ giúp chúng ta sẽ đến ngay. Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi lui lại, bảo người dẫn đầu của các ngươi ra nói chuyện với ta.”
Liêu Hoa Sinh rút ra cây súng lục, lạnh lùng nói.
Rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
“Cớm này có vẻ ngon nhỉ?”
Trong đám người, người duy nhất có địa vị ngang với Minh Vương là Tá Duy lên tiếng: “Đường Bát Lan sau mười hai giờ, người có thể lên tiếng chính là Bản thúc.”
Nương theo tiếng nói, mọi người tách ra một con đường, Tá Duy cởi trần miệng ngậm ống hút chai nước ngọt ung dung bước ra.
Dừng bước, Tá Duy nhướng mày nhìn Liêu Hoa Sinh: “Thả người, ta sẽ thả ngươi đi.”
Bầu không khí như đóng băng.
“Nếu ta nhất định phải dẫn người đi thì sao?”
Liêu Hoa Sinh nheo mắt, không chút nhượng bộ lên tiếng.
Răng rắc.
Chai nước ngọt bể tan tành dưới chân, ánh mắt Tá Duy trở nên hung ác: “Ngươi có thể thử một chút.”
…
Cùng lúc đó, trên sân thượng của một tòa nhà, Minh Vương vừa nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm dưới đất, vừa nhấn nút trả lời.
Người gọi đến chính là Phi Cơ. Sau khi nghe đối phương nói câu đầu tiên, Minh Vương lập tức thay đổi sắc mặt.
“Đừng nói giỡn có được không, Phi Cơ ca.”
Minh Vương nói thẳng: “Ta hiểu rất rõ Tá Duy. Nếu không có Bản thúc chỉ thị, hắn không có lá gan đó đâu, cũng chỉ là dọa người thôi mà. Bản thúc muốn kéo dài thời gian, không đánh đâu.”
“Ta không nói giỡn.”
Phi Cơ nhớ lại lý do mà Rebecca đã dạy cho hắn, giọng điệu cố ý chậm lại.
“Minh Vương, ngươi cho rằng ta đang nói đùa với ngươi à? Thái Tử chết, Bản thúc đang hoài nghi ngươi. Hắn nhất định sẽ ra tay với ngươi. Tá Duy tiến vào chiếm giữ phố Bát Lan chứng tỏ điều gì, ngươi hẳn phải rõ hơn ta chứ.”
Minh Vương cười lạnh: “Cho dù hắn có hoài nghi, nhưng lão đầu tử đó muốn động vào ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.”
“Vì sao ngươi lại không chủ động một chút? Thái Tử chết rồi, Bản thúc chưa chắc sẽ giao địa bàn phố Bát Lan cho ngươi. Chúng ta ra ngoài lăn lộn, dựa vào tranh chứ không phải chờ.”
Câu nói này khiến Minh Vương im lặng.
Phi Cơ rèn sắt khi còn nóng, giọng điệu tràn đầy mê hoặc: “Ngươi có biết cô gia tử chính là cầu nối quan trọng giữa Bản thúc và đám người thượng tầng không? Muốn động vào Bản thúc nhất định phải cắt đứt cái đuôi của đám rắn chuông đứng sau lưng hắn, không còn dám ra mặt vì hắn nữa.”
“Nói tiếp đi.”
Minh Vương nói khiến tinh thần Phi Cơ phấn chấn.
“Ngươi nhân cơ hội này làm lớn chuyện lên, để cô gia tử đó tiến vào ánh mắt của công chúng. Hắn gánh không được, nhất định sẽ khai.”
Giọng điệu Phi Cơ trở nên lạnh lẽo: “Hắn khai, Bản thúc nhất định sẽ xong đời. Đến lúc đó, Hào Mã Bang không có mấy ai có thể tranh với ngươi, huống chi ngươi còn có Phi Cơ ta.”
Minh Vương nói: “Chúng ta là minh hữu?”
“Đúng.”
Phi Cơ trả lời rất chân thành.
“Ngươi muốn cái gì? Đừng nói cho ta biết ngươi muốn làm người tốt nha.”
Minh Vương là lão giang hồ, làm sao có thể tùy tiện tin tưởng lý do của Phi Cơ chứ?
“Minh Vương, mục tiêu của chúng ta khác biệt.”
Phi Cơ mỉm cười trả lời: “Ta muốn công ty mậu dịch Lợi Đạt của Trần Bính Đường. Hắn không ngã xuống, làm sao ta có thể lấy? Đừng quên bây giờ ta là đầu lĩnh của Hòa Ký. Bên dưới ta còn phải nuôi rất nhiều người.”
Bên kia, sắc mặt của Minh Vương thay đổi.
“Ngươi quá tham rồi, Phi Cơ ca.”
“Minh Vương, không phải ta có gan, mà là đằng sau Bản thúc có người, vì sao ta lại không có? Nhớ kỹ, phong quang của chúng ta chỉ là lục bình không rễ. Không có ai bảo vệ, chúng ta nhất định chết rất thảm.”
“Ta làm, nhưng Bản thúc ngã, ta cần thuyền của ngươi.”
Minh Vương biết nhược điểm của mình, lập tức đưa ra ý kiến: “Ta có thể làm theo quy củ Bản thúc đưa ra…"
“Được, thành giao.”
Phi Cơ dứt khoát đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Minh Vương nhìn đám người bên dưới, sắc mặt nghiêm túc.