Chương 1149: Đại Thiên Minh
Tuyến nhân có mặt khắp nơi trong mỗi khu vực hẻo lánh của Cảng thành.
Tuyến nhân là gì? Có thể làm được cái gì?
Tuyến nhân chính là một trong những nguồn cung cấp tin tức tình báo cho cảnh sát. Tuyến nhân có hai loại người. một là tình nguyện. Loại người này bình thường đều có liên quan đến tập đoàn phạm tội. Loại còn lại là tội phạm được chiêu mộ. Bọn hắn có thể nhờ vào đó để lập công chuộc tội.
Như đã đề cập ở trên, đây là một người cung cấp thông tin theo nghĩa thông thường, nhưng ít người biết rằng tập đoàn Cẩm Tú đã phát triển khá nhiều tuyến nhân ở một số bộ phận liên quan ở Cảng thành.
Nhưng người phụ trách không phải Rebecca, cũng không phải Phi Cơ, mà là người luôn dùng thân phận đả tử xuất hiện trước mặt mọi người Lữ Tư Kiệt.
Không bao giờ đặt tất cả trứng gà vào cùng một giỏ, đây là thủ pháp làm việc thường gặp của Tô Bình Nam. Cho nên, sau khi Lương Văn Xương hạ mệnh lệnh mười phút, Rebecca đã nhận được tin tức.
Mưa gió nổi lên ở Cảng thành, lão đại cần biết hết thảy tin tức, bất luận có hữu dụng hay không. Nữ nhân liền bấm điện thoại gọi cho Tô Bình Nam.
Sau khi nghe Rebecca miêu tả xong, Tô Bình Nam im lặng vài phút rồi nói: “Nghe Định Bắc nói trước khi Phi Cơ thượng vị đã bái nàng một cái?”
“Đúng vậy.”
Rebecca mỉm cười. Tô Định Bắc quả nhiên đã thông báo cho lão đại.
“Bí mật làm lớn chuyện, giúp Phi Cơ một tay đi.”
Giọng điệu Tô Bình Nam rất bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ.
“Ta hiểu rồi.”
Rebecca cúp điện thoại, sau đó lẩm bẩm một câu: tên tiểu tử Phi Cơ kia có được xem là người ngốc có phúc không?
Nữ nhân đã đoán đúng.
Khi một người sắp đạt đến đỉnh cao, hắn biết rõ mình muốn cái gì, biết tiến biết lùi. Tô Bình Nam kiên định như sắt đá quyết định giúp hắn một tay.
…
Độ khó của việc đi bắt một cô gia tử có lớn không?
Không lớn.
Cô gia tử thôi mà, chính là tiểu bạch kiểm dựa vào nữ hài mà kiếm cơm ăn, cũng chẳng phải dân liều mạng, không có kinh nghiệm trinh sát, muốn bắt dễ như trở bàn tay.
Bắt một cô gia tử ở đường Bát Lan có khó không?
Cũng không khó lắm.
Dù sao quan là quan, tặc là tặc, cũng không phải Cửu Long thành trại, hắc thương hoành hành mấy chục năm trước, có vào mà không có ra. Mặc dù đường Bát Lan ngư long hỗn tạp nhưng chỉ cần chịu bỏ chút công sức là được.
Cuối cùng, đến đường Bát Lan bắt cô gia tử mà Bản thúc coi trọng nhất, hơn nữa còn là sau mười hai giờ có khó không?
Khó như lên trời.
Nhất là tên cô gia tử có biệt danh Đại Thiên Minh này đã dựa vào sức của một mình chống đỡ nửa giang sơn cho Bản thúc.
Bản thúc có một câu rất phách lối nhưng không ai phản bác được.
“Qua mười hai giờ, đầu lĩnh của đường Bát Lan chỉ có một, chính là ta.”
Hôm qua, Mã Quân đã thay quân phục thành thường phục. Hắn gia nhập đội là hoàn toàn dựa vào năng lực vật lộn ưu tú và vài lần truy đuổi liều lĩnh.
Hôm nay, việc bắt Đại Thiên Minh là lần đầu tiên hắn thực hiện nhiệm vụ trong bộ thường phục.
“Hoa ca, có cần phải khoa trương như vậy không? Chỉ một cô gia tử thôi mà, có cần thiết phải cẩn thận như thế không?”
Lúc xuống xe, Liêu Hoa Sinh dẫn đội ném tới một cái áo chống đạn, Mã Quân tặc lưỡi nói.
“Ta vừa nhận được tin tức liên quan đến hành động lần này.”
Liêu Hoa Sinh nhìn thoáng qua thân hình cơ bắp vạm vỡ của Mã Quân: “Ngươi có muốn biết hay không?”
“Muốn.”
Mã Quân thành thật trả lời.
“Trước tiên hãy mặc nó vào, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Liêu Hoa Sinh vừa chỉ vào cái áo trong tay Mã Quân, vừa hoàn tất việc mặc áo cho mình.
“Ok!”
Động tác mặc áo của Mã Quân rất nhanh.
“A Quân, ta nghe nói ngươi có thể đánh mà cũng có thể động não. Đây là nguyên nhân chủ yếu vì sao ngươi đi cùng ta đến đó. Thật ra làm cảnh sát hay là lưu manh cũng chẳng khác gì nhau, đủ liều là được, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”
Liêu Hoa Sinh mỉm cười vỗ vai Mã Quân, cảm nhận được cơ bắp phát triển của đối phương, không khỏi thán phục.
Lúc này, Mã Quân vẫn còn sự ngượng ngùng của người trẻ tuổi. Nghe người dẫn đội tán dương mình như vậy, hắn không nhịn được ngượng ngùng xoa tay.
“Cô gia tử đó không bình thường. Lão gia hỏa Bản thúc xem hắn như chỗ hiểm của mình.”
Liêu Hoa Sinh chuyển về chủ đề chính: “Ta nhận được tin tức, năm đó Tiêm Đông Bá Vương Tân Ký Lý Dục Thêm vì cho đối phương một cái tát, kết quả Bản thúc đã bắt Minh Vương cho đối phương ăn thiệt ba lần. Thậm chí chờ đến khi Hạng Thất ra mặt, Tiêm Đông Bá Vương bày rượu bồi lễ mới được tính là xong việc.”
“Ngón tay của Thái Tử Hào Mã Bang bị chặt cũng là vì hắn hắt một ly rượu vào mặt cô gia tử. Đếm hôm đó, Bản thúc đã thi hành gia pháp.”
Liêu Hoa Sinh nói tiếp: “Một Song Hoa Hồng Côn, một cô gia tử chỉ làm mã phu, nhưng Bản thúc cay độc giảo hoạt lại làm như vậy, ngươi hãy suy nghĩ xem phân lượng của hắn như thế nào.”
“Không phải con riêng của lão gia hỏa đó chứ?”
“Con riêng?”
Liêu Hoa Sinh nhịn không được cười rộ lên: “Ai lại để con trai của mình làm mã phu chứ. Coi trọng như vậy chứng tỏ cô gia tử đó có thứ mà lão gia hỏa Bản thúc đang thiếu.”
Thấy Mã Quân vẫn không hiểu rõ, Liêu Hoa Sinh chỉ vào cái áo chống đạn mà hắn đang mặc trên người: “Bây giờ đã qua mười hai giờ, lại bắt con nuôi của Bản thúc, cẩn thận có người bắn ngươi bị thương.”
Tuyến nhân của Liêu Hoa Sinh đã cung cấp tin tức rất chuẩn.
Khi bảy tám người mặc thường phục đến tìm Đại Thiên Minh, tên gia hỏa dựa vào mặt để kiếm cơm này đang ăn khuya ở một tiệm cơm, bên cạnh còn có một thiếu nữ tóc dài tướng mạo vô cùng thanh thuần đi cùng.
Không thể không nói tên gia hỏa này thật sự được ông trời ban cho một khuôn mặt có thể kiếm cơm. Mày kiếm mắt sáng, người cao một mét tám, cộng thêm kiểu tóc của Quách thiên vương đang nổi tiếng bây giờ, lực sát thương đối với những thiếu nữ vị thành niên rất lớn.