Chương 1148: Phi Cơ thượng vị
Tối hôm nay Phi Cơ thượng vị.
Nhưng biểu hiện của Lương Văn Xương ghét ác như thù trong mắt cấp dưới lại có chút kỳ quái. Không quan tâm thì thôi, còn ngó lơ việc Nguyên Lãng phát sinh vụ án một thiếu nữ mất tích không rõ.
“Lão đại, chúng ta là Hòa Ký, không phải tổ trọng án.”
Không ít người phàn nàn về việc Lương Văn Xương không cho mọi người về nhà nhưng lại không nói ra nguyên nhân.
Văn phòng Lương Văn Xương.
Đốt hết điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc, ánh mắt nam nhân trở nên phức tạp.
Ngày đó, hắn gọi điện thoại cho tổ hành động, cũng cung cấp hết thảy tin tức mà hắn biết. Nhưng kết quả của tổ hành động lại khiến hắn chấn kinh, thậm chí đau lòng.
Hoàng Khải Phát, người bạn cũ quen biết từ trường cảnh sát năm xưa đã gửi tin nhắn cho hắn, nói hết thảy đều bình thường, chẳng qua chỉ là một bữa tiệc bình thường giữa đám nhà giàu với nhau mà thôi.
Đánh rắm.
Biết Phi Cơ gạt mình, trong lòng Lương Văn Xương tức giận đến phát điên.
Ban đầu hắn tin tưởng người bạn cũ của mình, cho rằng rất có thể tin tức mà Phi Cơ cung cấp đều không chính xác.
Nhưng ngày hôm sau, Phi Cơ đã gửi cho hắn một tin nhắn khiến cho lòng tin của hắn bị đè bẹp.
Một nữ hài đã mất tích.
Phi Cơ nói: “Sếp Lương, cái mạng này hẳn phải tính trên đầu ngươi. Đám nữ hài này đều do một đàn em của Bản thúc tên là Đại Thiên Minh đưa đi. Ngươi có thể điều tra một chút.”
Lần này Lương Văn Xương lựa chọn tin tưởng Phi Cơ. Thiên hạ không có chuyện gì trùng hợp cả, đặc biệt là Lương Văn Xương trước giờ không tin tưởng trùng hợp.
Can thiệp vào tổ trọng án, lại là lão hỏa kế nhắm vào mình nhiều năm, đằng sau còn có Trần Bính Đường. Điều này khiến cho Lương Văn Xương hiểu được một khi bắt đầu thì không còn đường rút lui.
Ngón tay đau nhói khiến Lương Văn Xương giật mình. Nhìn điếu thuốc đã cháy đến đầu mẩu, hắn đứng dậy dụi đầu thuốc lá.
“Gạt chuyện Hòa Ký sang một bên. Tối nay ta muốn tất cả mọi người làm một chuyện.”
Lương Văn Xương đẩy cánh cửa văn phòng, sắc mặt kiên nghị: “Hãy giúp ta tìm một cô gia tử (*) đã hoạt động trên đường Bát Lan một thời gian dài tên Đại Thiên Minh. Nhớ kỹ, trước sáng mai ta muốn tên khốn này xuất hiện trước mặt ta.”
(*) Cô gia tử: kẻ lợi dụng tình cảm nữ nhân, bắt nữ nhân bán mình.
“Vâng, sếp.”
Âm thanh trả lời đồng loạt vang lên.
Rốt cuộc cũng có việc để làm, không cần ở đây mắt to trừng mắt nhỏ đến buồn ngủ. Đám cấp dưới lập tức phấn chấn tinh thần.
…
Cùng một thời gian.
“Có thể bãi bình Đại D để thượng vị nhanh như vậy, tên hậu sinh Phi Cơ này thật khiến ta phải lau mắt mà nhìn. Xem ra ta đã lạc hậu rồi.”
Động tĩnh mà Phi Cơ gây ra lớn như vậy tất nhiên không thể gạt được mọi người. Trong phòng chơi bài của vũ trường nổi tiếng nhất Cảng thành, Hồ Tu Dũng uống một hơi cạn sạch ly rượu để trước mặt, sau đó thở dài nói với Tư Đồ Ngọc Liên.
“Dũng ca là bảo đao chưa già, là cây cao bóng cả trong giang hồ.”
Nhìn Hồ Tu Dũng thất vọng như vậy, Tư Đồ Ngọc Liên vội vàng lấy lòng một câu: “Không phải kẻ nào cũng có thể làm long đầu trong chín năm ở mười bốn nước. Ngươi là một trong mười người duy nhất.”
Hồ Tu Dũng mỉm cười không nói gì.
Cô em gái kết nghĩa này của hắn có thể nói là không thua gì đấng mày râu, làm việc quả quyết, ra tay hào phóng, cường độ ủng hộ hắn mấy năm gần đây không hề nhỏ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn không cách nào từ chối được.
“Hai tên Băng Nha Câu và Ma La Bính là hai tên đầu heo. Bây giờ lại còn nội đấu với nhau, bỏ ra chút nhân mã mà còn tính toán chi li, sợ đối phương bứng hang ổ của mình ở Hào Giang. Điều này mới giúp cho Phi Cơ dễ dàng thượng vị như vậy.”
Tư Đồ Ngọc Liên chuyển chủ đề sang những chuyện mà bọn hắn làm trong thời gian gần đây: “Con tàu đánh bạc sẽ thực hiện chuyến đi đầu tiên sau một tuần nữa, không ít kẻ đổi tiền đã liên hệ với những khách hàng lớn để lên thuyền. Một khi đối phương có khởi đầu tốt đẹp, đám người Phi Cơ, Minh Vương có được quả ngon để ăn, muốn can thiệp vào khó càng thêm khó.”
Nữ nhân có chút u oán nói: “Dũng ca, uy vọng của ngươi đã đủ, không nên thúc giục bọn hắn.”
“Ngươi vẫn chưa hiểu rõ giang hồ.”
Hồ Tu Dũng lắc đầu: “Hòa Ký chọn đầu lĩnh hai năm một lần, chúng ta không thể để xảy ra sự cố. Nếu không, bọn hắn sẽ cho rằng chúng ta muốn nhúng tay vào sự vụ nội bộ của bọn hắn, trở thành kẻ địch của toàn bộ Hòa Ký, được không bù mất. Huống chi ta cũng không ngờ Đại D lại thất bại thảm hại đến vậy.”
“Bây giờ Phi Cơ thượng vị, Minh Vương và đám bá vương Tân Ký đều không phải đèn cạn dầu. Thái độ của Bản thúc và Hạng Thất ca thì không rõ. Bây giờ chúng ta đâm lao thì phải theo lao. Chẳng lẽ chúng ta để bọn hắn tùy tiện mở ra cục diện như vậy sao?”
“Dũng ca, không có thuế đánh bạc cao, nơi này có thể kiếm được bao nhiêu ngươi còn biết rõ hơn ta mà.” Sắc mặt Tư Đồ Ngọc Liên vô cùng khó coi.
“Phi Cơ mới thượng vị, muốn lấy được lòng Hòa Ký ư? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.”
Hồ Tu Dũng giống như nhìn thấu thế sự tang thương: “Đại D có làm được không?”
“Hắn không làm được. Cho dù ta có là long đầu chín năm, nhưng ngoại trừ dòng chính của ta, người chân chính nghe lời ta có được mấy ai chứ?”
Hồ Tu Dũng đốt một điếu thuốc khác: “Việc này không thể trì hoãn được nữa. Băng Nha Câu và Ma La Bính, ngươi hãy mượn danh nghĩa của Hà tiên sinh nhắc nhở bọn hắn một lần đi.”
“Nói cho bọn hắn biết ta chỉ chờ thêm năm ngày nữa thôi.”
Ánh mắt nam nhân trở nên hung ác: “Ta sẽ tính sổ sau.”
“Vâng.”
Biết tình huống khẩn cấp, sắc mặt Tư Đồ Ngọc Liên cũng trở nên dữ tợn hơn: “Nếu Ma La Bính còn dây dưa không rõ, không để ý đến đại cục, vậy thì dứt khoát xử lý hắn thôi.”
Mưa gió nổi lên.