Chương 1147: Chương cũ khép lại
Thượng vị, ở Hòa Ký còn có một cách gọi khác là đề tên bảng vàng.
Phi Cơ đã mở ra hành trình đề tên bảng vàng của hắn.
Bảy tám chiếc xe màu đen ngừng lại trước cửa quán bar ZT, dẫn đầu là một chiếc Bentley.
“Có lẽ ta là lưu manh đầu tiên lựa chọn ngồi chiếc xe này ngoài Hạng Thất ca.”
Vẻ mặt Phi Cơ có chút xúc động. Hắn chưa từng nghĩ đến có một ngày hắn lại phong quang như vậy.
Hầu hết xe của xã hội đen đều rất phô trương, nhưng chiếc xe này trông có vẻ hơi bảo thủ. Chiếc xe trên danh nghĩa là tài sản của công ty tài chính của hắn, nhưng trên thực tế đây là quà Tô Bình Nam tặng hắn.
Điều này khiến Phi Cơ cảm thấy rất vui. Tính cách của hắn trọng nghĩa, lại đơn thuần. Đối với hắn mà nói, có thể trở thành nhân vật như Hạng Thất không vui bằng việc đi theo sau lưng Tô Định Bắc.
Khi Phi Cơ lên xe, đoàn xe rất có trật tự rời đi. Hắn không trực tiếp đến quán trà ở Tân Giới mà xuất phát từ Loan Tử đi qua Thuyên Loan, Du Tiêm Vượng, Nguyên Lãng, Tá Đôn… là những địa bàn của Hòa Ký.
Tốc độ của đoàn xe không nhanh.
Cảng thành là thành phố không bao giờ ngủ, đường phố không rộng, dưới ánh đèn neon nhấp nháy hai bên đường, một chiếc Bentley đang dẫn đầu, sáu chiếc Mercedes-Benz đang chầm chậm di chuyển thành hai hàng, quả nhiên thu hút không ít ánh mắt của người đi đường.
Trạm thứ nhất, Thuyên Loan.
Đại Phi đã sớm chờ ở quán bar Phú Hào của mình. Hắn cúp điện thoại, sau đó quay sang nói với đàn em A Hào của mình một câu.
“Phi Cơ ca sắp đến rồi, đuổi theo.”
Sau khi đoàn xe đi ngang qua, hai chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy theo sau, số xe theo sau Phi Cơ biến thành tám chiếc, phi nước đại trong đêm.
Trạm thứ hai, Nguyên Lãng.
Phì Tử Hoa tiếp nhận lại vị trí của Hôi Tử cũng dặn dò một tiếng, lại thêm hai chiếc xe bổ sung vào đoàn xe.
Trạm thứ ba, trạm thứ tư.
Sau khi ngũ hổ Hòa Ký và người phụ trách những khu vực khác gia nhập, đoàn xe đã lên đến hơn hai mươi chiếc.
…
“Sếp Lương, bọn hắn sắp đi qua Đôn Đạo rồi, có cần cản lại hỏi thăm thẻ căn cước hay không? Hay là tùy tiện kiểm tra? Phi Cơ làm như vậy cũng quá phô trương, xem như mặt mũi của chúng ta mất sạch.”
Lý Diệu mặc thường phục nheo mắt nhìn chằm chằm đội xe càng lúc càng gần, đưa ra ý kiến của mình với sếp Lương.
“Cho bọn hắn đi. Giám đốc Grey đã thông qua đơn xin của bang phái đối phương, chúng ta có làm gì cũng không có tác dụng.”
Giọng điệu của Lương Văn Xương rất bình tĩnh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
“Thế thì chưa hẳn. Ít nhất hắn sẽ làm người khác chán ghét. Chẳng lẽ hắn không biết việc mình phô trương như vậy cũng không rửa sạch được thứ trên người sao?”
Lý Diệu đưa ra nghi vấn của mình.
“Được cái này thì mất cái kia. Mặc dù Phi Cơ làm như vậy sẽ bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng hắn sẽ thu được uy vọng mà mấy chục năm qua Hòa Ký không ai có được. Tham vọng của hắn quá lớn.”
“Khốn kiếp.”
Lý Diệu phun ra một cục đàm khi đội xe đi ngang qua.
Rốt cuộc hắn không dám tự tiện ngăn đội xe lại.
Suy cho cùng hắn chỉ là một nhân viên mặc thường phục cấp O bình thường. Nếu không có sự ủng hộ của sếp Lương, hắn tùy tiện bắt Phi Cơ dừng xe, rất có thể ngày hôm sau hắn sẽ chết trong một tai nạn ngoài ý muốn.
Hơn nữa, tuyệt đối sẽ có người đứng ra chịu trách nhiệm, sẽ không có cách nào tra ra được chuyện gì. Hòa Ký không phải là mặt hàng tốt.
…
“Đến rồi sao?”
Ngồi đằng sau nhắm mắt dưỡng thần, Phi Cơ lên tiếng hỏi.
“Đến rồi, lão đại.”
Lái xe Đao Ba Tử kích động đến toàn thân run run, ánh mắt nhìn lão đại của mình chỉ toàn là sự sùng bái.
Lương Văn Xương phân tích không sai, có được tất có mất. Hành vi tưởng chừng như không có lý trí này đã làm cho uy vọng của Phi Cơ giống như mặt trời ban trưa trong mắt đám lưu manh trung hạ tầng của Hòa Ký.
Cửa quán trà mở rộng.
Chiếc máy hát cũ kỹ cuối cùng cũng ngừng phát ra những âm thanh khiến người ta chán ghét. Bên trong đốt đầy những cây nến đỏ.
Đám người Trì thúc đã cột khăn đỏ, sắc mặt nghiêm túc.
“Minh triêu phụ hạ đại tiên phong, giá kiều tu lộ đệ nhất công.
Phùng sơn khai lộ phùng thành phá, thùy nhân bất thức thiên hữu hồng!”
Sắc mặt già nua của Chung lão trở nên nghiêm túc, đọc to thơ của Hồng Môn, sau đó hét lớn với Phi Cơ đang khom người: “Đến đây có chuyện gì?”
Thái độ Phi Cơ trở nên trang nghiêm, tiếp nhận cây nhang Trì thúc đưa đến, hai đầu gối quỳ xuống, trịnh trọng đáp:
“Đến để đề tên bảng vàng.”
Nghi lễ cổ xưa và cổ hủ trong quán trà vẫn đang diễn ra.
E là đa số người không nghĩ đến đây là thời điểm nghi thức cổ xưa này sẽ thất truyền.
Tượng Quan Nhị Gia được đặt ở vị trí trung tâm tản ra khí tức trang nghiêm dưới ánh nến màu đỏ.
Toàn bộ quá trình rất rườm rà, nhưng tất cả mọi người đều có kiên nhẫn.
Sau khi đốt giấy vàng và bày tỏ lòng kính trọng với Quan Nhị Gia, Phi Cơ tiếp nhận bát gà trống hoa sen từ tay Trì thúc, dùng dao bạc cắt ngón tay giữa, nhỏ máu của mình vào rượu rồi đứng lên thề.
“Hôm nay, sau khi đề tên bảng vàng, Phi Cơ ta sẽ yêu huynh đệ như yêu tay chân. Khi đánh nhau, Phi Cơ ta là người đầu tiên ra mặt. Khi ra tiền, Phi Cơ ta là người đầu tiên bỏ tiền.”
Tất cả mọi người bắt đầu dâng hương.
“Có trung có nghĩa, phú quý niên hoa.”
Đợi đến khi một vị thúc bá có bối phận cuối cùng dâng hương xong, Phi Cơ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, lạnh lùng lên tiếng: “Bất trung bất nghĩa sẽ như hoa sen này.”
Hắn nói xong, bát gà trống hoa sen bị ném thật mạnh xuống nền nhà màu xanh của quán trà.
Răng rắc.
“Kết thúc buổi lễ.”
Giọng nói của Trì thúc cùng với tiếng vỡ vụn đồng thời vang lên, tất cả mọi người lập tức khom người.
Lúc này, nếu có người từ lầu hai của quán trà nhìn xuống, dưới ánh nến đỏ sậm có thể phân biệt rõ ràng đám thanh niên do Phi Cơ dẫn đầu đều mặc vest mang giày da, còn đám gia hỏa thế hệ trước thì mặc trường bào với áo khoác ngoài.
Các chương cũ cuối cùng sẽ được khép lại.