Chương 1156: Chung Gia Linh
“Ông chủ Liễu, hãy giúp ta làm một chuyện.”
Một giọng nam trầm thấp truyền vào tai của Lý đại mỹ nữ.
Mọi người luôn bộc lộ suy nghĩ thật của mình một cách vô thức. Ngươi nên nắm bắt tốt phong thái và biểu cảm mà ý tưởng này thể hiện vào thời điểm đó, điều này sẽ có lợi rất nhiều cho việc diễn xuất của ngươi.
Đây là điều một đạo diễn nổi tiếng ở Cảnh thành đã nói với Lý đại mỹ nữ.
Không ai muốn mình trở thành một bình hoa.
Lý đại mỹ nữ tất nhiên cũng không ngoại lệ. Cho nên, nàng đã cố gắng bỏ ra không ít công sức nghiên cứu một số lý thuyết biểu diễn. Nhưng lúc này thần thái và động tác của Liễu Loan Hùng rất hiếm thấy.
Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, mày nhăn lại, khóe miệng nhếch lên, điều quan trọng nhất là nam nhân đột nhiên ưỡn thẳng lưng.
Đây là biểu hiện của sự khiêm tốn và tôn kính.
Phát hiện này khiến cho Lý đại mỹ nữ có chút hoài nghi con mắt của mình.
Liễu Loan Hùng là ai?
Người này kiêu ngạo, có thể nói là một nhà tư bản có đủ vốn liếng, hơn nữa thủ pháp lại hung tàn. Ngoại trừ một số lão gia hỏa đỉnh cấp, nữ nhân chưa từng thấy hắn khách sáo với người nào đến vậy.
“Anh yêu, có cần nghiêm túc như vậy không? Người đó là ai vậy?”
Lý đại mỹ nữ thấy Liễu Loan Hùng cúp điện thoại, biết tính cách của nam nhân, nàng cũng giả bộ không thèm để ý.
“Xem ra phải hủy bỏ kỳ nghỉ với ngươi rồi. Đây là một người bạn, một minh hữu vô cùng quan trọng.”
Liễu Loan Hùng chậm rãi nói: “Ta có chuyện quan trọng cần làm.”
…
Chung Gia Linh đã giữ vị trí thanh tra viên hải quan cấp cao trong sáu năm.
Một nữ nhân đáng lẽ phải ở bên cạnh con trai để quan sát nó trưởng thành lại đi làm việc. Hiện tại, con trai rõ ràng rất lạnh nhạt với nàng, còn việc kinh doanh của chồng nàng dường như cũng xảy ra vấn đề.
Nhưng nữ nhân vẫn làm theo ý mình. Không phải là nàng không quan tâm đến gia đình, mà nàng là một nữ nhân rất có dã tâm.
Bây giờ nàng chỉ còn cách vị trí chánh thanh tra một bước nữa, nàng không có lai lịch, chỉ có thể cố gắng làm việc.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Mặc kệ nữ nhân cố gắng như thế nào, Lâm Húc Văn đang ngồi ở vị trí chánh thanh tra vẫn có thể đè ép nàng gắt gao, khiến nàng không thể tiến thêm một bước nào nữa.
Hôm nay, sau khi nữ nhân hoàn thành công việc vượt mức như thường lệ, trời đã bắt đầu tối. Chung Gia Linh xoa cái đầu hơi nhức, quyết định tan làm.
Nhân viên bảo an ngoài cổng gọi nàng lại.
“Thanh tra Chung, có người gửi món đồ này cho ngươi.”
Phúc bá còn cách ngày về hưu vài tháng nheo mắt mỉm cười đưa cho nàng một cái túi được niêm phong chặt chẽ.
“Là ai vậy?”
Chung Gia Linh lơ đễnh tiếp nhận. Món đồ không nhẹ khiến nữ nhân suýt chút nữa làm rớt.
“Một thanh niên cao gầy đội mũ lưỡi trai, nhìn không rõ mặt nhưng nói tiếng quốc ngữ.”
Phúc bá mỉm cười trả lời.
Mãi cho đến khi chạy đến bãi đậu xe dưới cư xá, nữ nhân mới mở phong bì ra.
Bốn bản sao kê ngân hàng, hai bản sao giấy chứng nhận bất động sản và một số điện thoại rất lạ được viết trên giấy trắng.
Nữ nhân nghi hoặc.
Cũng may nàng đọc mọi thứ rất nhanh. Cuối cùng, ánh mắt của Chung Gia Linh rơi vào điểm mấu chốt nhất của văn kiện.
Nó được ký bởi ba cái tên mà nàng quen thuộc.
Lâm Húc Văn, Tiền Quốc Phú và Chương Thành Lai.
Một chánh thanh tra, hai thanh tra cấp cao tình cờ trở thành chướng ngại vật trên con đường thượng vị của nữ nhân.
Nữ nhân biết rằng với mức lương hàng tháng là tám mươi sáu ngàn đô la Hồng Kông, bọn hắn không thể có nhiều tiền như thế. Đây chính là phản ứng đầu tiên của Chung Gia Linh.
Phản ứng thứ hai của Chung Gia Linh là sợ hãi.
Giấy chứng nhận thu nhập tài sản không thể thiếu này là của một ngân hàng tư nhân nhỏ ở Thụy Sĩ. Ngươi có biết để có được những thứ này từ ngân hàng gia tộc ấy khó khăn nhường nào không?
Lấy một ví dụ là rõ ngay.
Sau khi trải qua kỷ nguyên của tứ đại thám tử, Ủy ban độc lập chống tham nhũng (ICAC) luôn rất quan tâm đến dòng tiền trong tài khoản của các quan chức chính quyền Cảng thành.
Vào thời điểm đó, bọn hắn đã cố gắng hết sức để tìm ra tài sản của những kẻ đó, thậm chí còn cố gắng gây áp lực thông qua vương quốc Anh, nhưng bọn hắn vẫn không thể lấy được bất kỳ thông tin nào từ ngân hàng do gia tộc Thụy Sĩ điều hành này.
Mặc dù không phải là bản gốc, nhưng nó vẫn đủ để nói lên sức mạnh đáng sợ đằng sau thứ được gửi cho nàng. Chung Gia Linh tắt máy xe, cả gương mặt chôn trong tay lái, biểu hiện có chút do dự.
Số điện thoại để lại trong chiếc túi này giống như một chiếc hộp Pandora, nữ nhân không biết mình sẽ bước vào tình huống nào khi bấm gọi số điện thoại lạ đó.
Đối phương tuyệt đối không chỉ đối phó ba người kia một cách đơn giản như vậy, nếu không chỉ cần đem vật này giao cho ICAC, bọn hắn sẽ trốn không thoát.
Chung Gia Linh đang chìm trong suy nghĩ không biết rằng cách chỗ nàng đậu xe chỉ mười mét, một chiếc xe van màu trắng chưa bao giờ tắt máy.
Bên trong xe tối om, ba nam nhân vẫn bình tĩnh.
“Còn bao lâu?”
Sa Vũ ngậm điếu thuốc lá nhìn người bạn nối khố Trương Hoa của mình, mỉm cười hỏi một câu.
“Ý của Phật gia là đợi đến mười giờ. Nếu điện thoại không vang lên thì làm việc.”
Trương Hoa trả lời, sau đó nhìn xuống đồng hồ: “Còn ba mươi lăm phút nữa.”
“Chúng ta chờ thôi, đám lưu manh ăn cướp không có quy củ, ngộ sát nhất định sẽ không một đao giết chết người.”
Sa Vũ nhìn Trương Hoa dự định đi cùng hắn đến đảo Mỹ Lệ bắt đầu từ con số không dặn dò một câu: “Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điều này.”
“Yên tâm đi.”
Trương Hoa gật đầu, bầu không khí yên tĩnh trở lại. Ba nam nhân trong xe nhìn chằm chằm chiếc BMW của Chung Gia Linh, không nói chuyện nữa.