Chương 1157: Đổng Hạo Bác
Hai mươi phút đối với Chung Gia Linh tựa như trải qua một thế kỷ.
Giữa lúc đó, nữ nhân vô số lần muốn xuống xe đi bộ về nhà, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng đều từ bỏ. Cuối cùng, nàng run rẩy quay số chiếc hộp Pandora.
“Chung nữ sĩ, vận khí của ngươi rất tốt.”
Trước sự ngạc nhiên của Chung Gia Linh, một giọng nữ trong trẻo và lười biếng phát ra từ đầu bên kia điện thoại: “Ngươi gọi điện thoại đến cũng không muộn.”
“Ngươi là ai? Ngươi giao văn kiện đó cho ta là có ý gì?”
Đối phương dường như có ám chỉ khác. Điều này khiến cho nội tâm Chung Gia Linh ớn lạnh.
“Ta biết rất rõ tình huống của ngươi bây giờ. Cho nên ta dự định kết bạn với ngươi.”
Nữ nhân ở đầu dây bên kia để lại địa chỉ một câu lạc bộ ở vịnh nước cạn, sau đó bổ sung thêm một câu: “Không đến, ngươi nhất định sẽ hối hận.”
…
Chung Gia Linh biết câu lạc bộ mà đối phương đã nói trong điện thoại.
Là một câu lạc bộ golf rất cao cấp. Tuy không phải là cao cấp nhất ở Cảng thành nhưng cũng được xem là hàng đầu. Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ đến câu lạc bộ đó lần nào.
Nữ nhân lái xe không phát hiện ra đằng sau nàng luôn có một chiếc xe van trắng vẫn như gần như xa đi theo, mãi cho đến khi nàng đến cửa câu lạc bộ mới lặng yên rời đi. Khi đến nơi, Chung Gia Linh cảm thấy hơi kinh ngạc. Bãi đậu xe vốn đèn đuốc sáng trưng trong trí nhớ của nàng bây giờ lại chỉ có lèo tèo vài chiếc xe, hơn nữa nhìn qua còn có chút vắng vẻ, hoàn toàn khác biệt với trí nhớ của nàng.
Thậm chí biển hiệu cũng đổi thành một cái lớn, ngoài cổng vắng vẻ đến mức nữ nhân hoài nghi không biết mình có đến nhầm hay không.
“Chung nữ sĩ?”
Một nữ nhân vóc người cao gầy mặc trang phục mà nàng rất quen thuộc xuất hiện ở cửa thang máy bãi đậu xe: “Chung tiên sinh đang chờ ngươi.”
“Chung tiên sinh?”
Chung Gia Linh nghi ngờ bước vào thang máy, đồng thời cũng bước vào một thế giới mà nàng không ngờ đến.
…
Vì sao cùng một bầu trời, cùng một mảnh đất dưới chân, nhưng trong mắt mọi người lại là hai thế giới.
Dưới chân cầu vượt, một nam nhân nghèo túng mặc vest, để râu ria xồm xoàm ăn một hơi hết nửa hộp cơm không biết ai vừa đánh rơi. Nhìn dòng xe cộ qua lại trên cầu vượt, hắn chợt hiểu vì sao lại có hai thế giới.
Nam nhân tên Đổng Hạo Bác. Trước kia, Đổng Hạo Bác không hiểu đạo lý này, mà hắn cũng không có thời gian đi tìm hiểu. Mãi cho đến khi hắn ngồi tám năm trong tù, còn có món nợ không rõ, khi đó hắn mới hiểu.
Trong thế giới này, vốn liếng chẳng những quyết định kiến trúc thượng tầng mà còn quyết định rất nhiều kiến trúc khác.
Là một nhà phân tích và giao dịch tài chính hàng đầu, Đổng Hạo Bác đã từng rất giàu có, nhưng một lần thất bại khiến hắn không bao giờ phục hồi được.
Sau khi ra tù, hắn đã tới tất cả các tổ chức từng đổ xô đến hắn vào thời điểm đó, nhưng tiếc là không ai sẵn sàng cho hắn một cơ hội nữa để đứng lên.
Mặc dù vậy, Đổng Hạo Bác luôn mặc một bộ vest chỉnh tề. Trong mắt hắn, đây là phẩm giá cuối cùng hắn.
Hắn rất nhớ nhung quá khứ, nhưng hắn không hối hận. Lúc đó hắn không có bạn bè, thay vào đó hắn lăn lộn dưới đáy xã hội, và một vài người đồng cảnh ngộ có mối quan hệ tốt với hắn.
Đây là hơi ấm duy nhất của hắn.
Làm sai thì nhất định phải nhận, bị đánh thì nhất định phải đứng thẳng.
Đây là một câu mà hắn vô số lần nói với Thâm Tử đã lang thang đầu đường xó chợ với hắn trong ba tháng.
"Ta cũng từng có một chiếc du thuyền, và điều ta thích nhất là câu cá trên đó."
Không có ai tin.
Trong mắt tất cả mọi người, hắn chỉ là một nam nhân trung niên nghèo túng nhưng còn có cốt khí, một nam nhân tốt bụng luôn giúp đỡ mọi người vượt qua khó khăn.
Chỉ thế thôi.
Cuộc sống dưới đáy xã hội thật khốn khổ, nam nhân hiện phải làm ba công việc một ngày để nuôi sống bản thân và lịch trình của hắn rất dày đặc.
Từ mười giờ đến mười hai giờ tối, hắn giúp lau sàn nhà hát của nhà thờ, cứ như vậy hắn có thể kiếm được bốn mươi tệ một ngày.
Sau đó, hắn vội vã đến một tiệm giặt ủi công cộng để chợp mắt. Sau bốn giờ, hắn đến tiệm cơm Viên Ký để bắt đầu công việc bán thời gian buổi sáng của mình.
Hai giờ rưỡi chiều khi được nghỉ làm, Đổng Hạo Bác như quỷ chết đói đầu thai. Mỗi lần ăn cơm, hắn đều cảm thấy hạt cơm vừa nuốt vào sẽ trào ra khỏi thực quản trước khi dừng lại.
Ăn bể bụng dù sao cũng hơn chết đói.
Đây là suy nghĩ chân thật nhất của Đổng Hạo Bác. Nam nhân không xác định mình có còn được ăn cơm nữa hay không. Để đề phòng vạn nhất, hắn chỉ có thể liều mạng ăn.
Công việc nuôi cơm này là nguồn thu nhập lớn nhất của hắn, hắn có thể kiếm được ba ngàn năm trăm đồng mỗi tháng.
Với bụng đầy thức ăn, Đổng Hạo Bác đi bộ đến vịnh Cửu Long trong khoảng ba giờ, nơi có nhiều nhà kho cung cấp các ưu đãi đặc biệt với giá rẻ.
Đây là cơ hội buôn bán mà hắn phát hiện được.
Không ít người mua quần áo mới, giày mới xong sẽ tiện tay ném quần áo cũ, giày cũ vào trong thùng rác hay nhà vệ sinh. Rất nhiều quần áo và giày thật ra cũng không cũ lắm.
Hắn sẽ tranh thủ lấy đi những bộ quần áo bị ném bỏ này trước khi chúng bị mang đến bãi rác, sau đó dùng nhà vệ sinh công cộng để giặt, và bán chúng ở chợ đồ cũ.
Công việc kinh doanh này rất không ổn định, nhưng gần nửa tháng, thu nhập của Đổng Hạo Bác là ba ngàn tám trăm đồng khiến nam nhân rất hài lòng.
Bất tri bất giác, nam nhân đã có gần ba mươi ngàn tiền tiết kiệm. Hắn vẫn rất quan tâm đến thị trường tài chính ở Cảng thành và thế giới, khứu giác mách bảo hắn rằng chính sách tiền tệ ở Đông Nam Á chắc chắn sẽ đi sai hướng.
Đây là cơ hội duy nhất để hắn xoay người.
Hắn cần tiền vốn vào sân.