Chương 1160: Chuyên gia đầu tư trứ danh
Lần gặp lại Đổng Hạo Bác là hai năm trước.
Lúc đó, nam nhân này ngủ trong lối đi nhỏ của tàu điện ngầm, cả người trông cực kỳ chán nản, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, nằm cuộn tròn trên chiếc giường đơn sơ làm bằng hộp các tông.
Đầu mẩu thuốc lá vương vãi khắp sàn cho thấy tâm trạng của nam nhân.
Điều này không thể ngăn cản Thu Hồng nhận ra người kia trong nháy mắt, dù sao khuôn mặt của nam nhân đó đã khắc sâu trong tim nàng, nữ nhân lấy từ trong ví ra một tờ tiền có mệnh giá lớn nhất mà nàng sở hữu.
Một ngàn đồng.
Nằm ngoài dự liệu của nàng, nam nhân khoát tay từ chối.
Xét theo vẻ mặt của nam nhân, có lẽ hắn không nhận ra nàng là một cựu ca sĩ, mà chỉ coi nàng như một kẻ ngốc tốt bụng.
“Ta không phải ăn mày.”
Khi nói chuyện, Đổng Hạo Bác nghiêm túc giải thích một câu: “Ta là người làm ăn, chỉ là hơi gặp xui xẻo một chút, cho nên không cần đâu.”
A Trân bỗng cảm thấy rất vui.
Nàng vui vì nam nhân kia vẫn không mất đi tinh thần, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của nàng.
“Mỗi sáng lúc bảy giờ, nhà thờ của chúng ta phát bữa sáng tình thương, nếu ngươi gặp khó khăn thì hãy đến đó.”
Nữ nhân lưu lạc danh thiếp cho Bác ca.
Mấy tháng sau.
Hai người lại quen biết nhau, dần dần trở thành bạn tốt, mặc dù công việc kinh doanh của nam nhân đó có vẻ không có tiến triển gì nhưng A Trân vẫn cảm động trước sự kiên trì và nhiệt tình của hắn.
Nhưng nàng không nói rằng nàng chưa bao giờ quên nam nhân đó, nàng chưa bao giờ vứt bỏ tấm danh thiếp mà nàng đã cất giữ trong ví gần tám năm.
Chức danh của Đổng Hạo Bác vẫn còn nằm trên tấm danh thiếp đó.
Giám đốc điều hành đầu tư, Đổng Hạo Bác.
“Hôm nay khẩu vị không tệ, ngươi lại làm việc tốn thể lực nữa à?”
Thu hồi suy nghĩ của mình, nữ nhân có chút lo lắng khi nhìn thấy nam nhân ăn hết hai bát cơm xá xíu.
Bác ca không phải là cu li, cơ thể hắn đã ở trong tình trạng suy kiệt trong nhiều năm và hắn không thể duy trì được nữa.
“Mụ Mụ giúp mẹ chồng nàng trả tiền vay nặng lãi. Ta đã đưa tiền tiết kiệm của mình cho nàng. Mặc dù nàng sẽ trả dần cho ta, nhưng kế hoạch của ta rất gần rồi, ta đang cần vốn.”
Đổng Hạo Bác tùy ý cầm lấy khăn tay lau miệng: “A Trân, nếu ngươi tin ta, hãy đầu tư với ta một lần, cái gì cũng có.”
“Ta vẫn luôn tin tưởng ngươi.”
Nữ nhân dịu dàng nói, ánh mắt nóng bỏng đến mức khiến Đổng Hạo Bác có chút không được tự nhiên chuyển mắt sang chỗ khác.
“Cảm ơn.”
Sau một giây thất thần, giọng điệu của Đổng Hạo Bác có chút trầm thấp. Trước khi xảy ra tai nạn, hắn sống trong mưu mô và lừa dối, chưa từng có tình cảm chân thành với bất kỳ ai, có thể hình dung được sự ấm áp trong lòng hắn lúc này.
Dưới ánh đèn đường ấm áp, nam nhân ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên tế nhị.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên cắt ngang tình ý giữa hai người.
Chủ và thực khách của tất cả các quầy hàng trong chợ đêm đều ngẩng đầu nhìn nam nhân bưu hãn bước xuống xe, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi.
Nơi này là Cảng thành.
Sau mười hai giờ đêm là thế giới của bang phái, huống chi bọn hắn chỉ là một đám người ăn cơm tầng chót.
Người nghèo, mệnh tiện.
“Là hắn sao?”
Trong lúc Đổng Hạo Bác và Thu Hồng đang ngạc nhiên, Mụ Mụ xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Một nam nhân có mái tóc giống như con nhím chỉ vào hai người hỏi.
Trong mắt Đổng Hạo Bác, nụ cười của nam nhân có vẻ hơi dữ tợn.
“Không có chuyện gì đâu, Bác ca.”
A Trân nhẹ nhàng nắm tay Đổng Hạo Bác: “Bọn hắn là người biết nói quy củ, ngươi lại không nợ tiền. Nếu không được, ta sẽ đi năn nỉ ông chủ của ta. Phòng trà của hắn kinh doanh nhiều năm rồi, ít nhiều gì cũng có mặt mũi.”
Tay của nữ nhân thật ấm áp, nhưng cõi lòng Đổng Hạo Bác lại chìm xuống.
Hắn đã thấy qua việc đời.
Khí thế của thanh niên kia rất mạnh, ngay cả tên lưu manh Cửu Chỉ tiếng xấu đầy mình thậm chí còn không có tư cách đứng bên cạnh đối phương, điều này nói lên điều gì?
Địa vị của đối phương trong bang phái rất cao, liệu có thể dựa vào mặt mũi của một tên xã hội đen trông coi một phòng trà rách nát nhiều năm giải quyết vấn đề không?
Đổng Hạo Bác không tin.
“Ngươi chính là Đổng Hạo Bác?”
Phi Cơ mỉm cười: “Đừng căng thẳng. Ta tìm ngươi là có chuyện tốt. Nghe nói ngươi từng là nhà đầu tư nổi tiếng nhất của HSBC? Chuyên gia đầu tư trứ danh?”
“Là ta.”
Đổng Hạo Bác đứng dậy, nhìn thoáng qua Mụ Mụ đang cúi đầu không dám nói lời nào nhưng cũng không nhận được tin tức hữu dụng.
“Chuyện của nàng, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.”
Phi Cơ tiếp tục nói: “Ta muốn mời ngươi đến một nơi yên tĩnh ngồi một chút. Yên tâm đi, sẽ có lợi cho ngươi. Đổng tiên sinh có nể mặt ta hay không?”
“Đúng rồi, quên giới thiệu.”
Phi Cơ chỉ vào mặt mình dưới ánh đèn lờ mờ: “Mọi người đều gọi ta là Phi Cơ, Phi Cơ của Hòa Ký.”
Răng rắc.
Thức ăn rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, sắc mặt A Trân tái nhợt. Nàng hát ở phòng trà, tất nhiên cũng nghe được không ít tin tức. Quá trình thượng vị phách lối của Phi Cơ được mọi người mang ra bàn tán say sưa. Cho nên, nữ nhân lập tức biết được nam nhân trẻ tuổi trước mặt mình là ai.
Đầu lĩnh đương nhiệm của Hòa Ký, hổ trong Hổ Loan Tử.
Phi Cơ ca.
Thấy nữ nhân bị mình dọa sợ, Phi Cơ ngạc nhiên một chút rồi mỉm cười lắc đầu.
“Xưng hô như thế nào, a tỷ?”
Biểu hiện của Phi Cơ khách sáo lạ thường, thậm chí còn khom người giúp nữ nhân nhặt mảnh vỡ rơi xuống đất ném vào thùng rác bên cạnh, hoàn toàn không phải bộ dạng hung thần ác sát mà A Trân nghĩ.